Bệnh viện.
Bác sĩ Triệu cầm phim X-quang trong tay lên, soi đèn cẩn thận rồi cười nói: “Tôi đã biết anh sẽ tìm đến tôi mà.”
Tiêu Cận Ngôn ngồi đối diện anh ta gật đầu: “Xin lỗi, tôi có nỗi khổ trong lòng nên chỉ có thể đến vào buổi tối.”
“Tôi hiểu mà, ban ngày mọi người đến bệnh viện rất đông nên chắc chắn sẽ có người nhìn thấy anh, còn anh thì có một bí mật rất lớn trong lòng, không muốn để cô Tô biết được.”
“… Đúng.”
Bác sĩ Triệu đặt cuốn phim xuống, tháo kính viễn thị ra, nói nhỏ: “Từ CT não cho thấy thực ra não của anh không phát sinh tổn thương bệnh lý nào. Nói một cách đơn giản, anh bị bệnh phân liệt nhân cách là do tinh thần có vấn đề. Thuốc mà tôi đưa cho anh vẫn uống đúng giờ chứ?”
“Trước đây tôi vẫn uống đúng giờ, nhưng gần đây…” Anh chỉ vào thái dương của mình cười gượng, rồi lại chỉ vào cánh tay trái của anh: “…Bị thương, phải uống các loại thuốc khác nên đã ngưng uống thuốc anh đưa vài ngày rồi.”
Bác sĩ Triệu cau mày: “Loại thuốc hướng thần này thật sự không thể ngừng được, hơn nữa anh vẫn còn bị rối loạn lưỡng cực, cần phải uống đồng thời cả hai loại thuốc chống trầm cảm và chống hưng cảm. Tôi đã nói với anh rằng những loại thuốc này không thể dừng được, nếu không thì anh sẽ bị phát bệnh bất cứ lúc nào.”
“Tôi biết.”
“Chủ tịch Tiêu, anh có nhớ lần đầu tiên anh tìm tôi là đã xảy ra chuyện gì với anh không?”
Tất nhiên là anh nhớ rõ.
Đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941217/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.