Sau khi nhìn thấy rõ người tới là ai, Tiêu Cận Ngôn nói với người trong điện thoại: “Đêm nay cậu cứ canh giữ dưới lầu, không được phép rời một bước.”
Tiểu Chu chưa kịp nói gì thì anh đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Người đến cũng là người quen, nhưng đáng tiếc đến với mục đích xấu.
“Chủ tịch Tiêu thật sự là một người cá tính nhỉ, ngay cả tiền đồ dễ như trở bàn tay mà cũng không muốn, lại vì một người phụ nữ mắc bệnh ung thư mà từ bỏ ư?”
Tiêu Cận Ngôn đứng thẳng người, mím chặt môi: “Đã muộn như vậy rồi, anh không làm chó giữ nhà cho chú Hình, còn theo tôi tới đây à?”
Quách Khánh An phì cười: “Đúng vậy, tôi là chó giữ nhà, tôi đã ở bên chú Hình mười mấy năm, làm con chó vẫy đuôi mừng chủ cho ông ấy. Thế nhưng ông ấy vẫn không hề để ý đến tôi, tất cả đều muốn giao cho anh, ngay cả một chút xíu cũng không hề để cho tôi.”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Anh muốn nói gì?”
“Tôi có cách giấu giếm chú Hình để anh và cô Tô rời khỏi đây, vĩnh viễn không để cho chú Hình tìm được.”
Đôi mắt của Tiêu Cận Ngôn nheo lại một cách nguy hiểm.
Quách Khánh An cười: “Anh để Tiểu Chu ở lại hoa viên Tường Vi canh giữ thì có ích lợi gì? Người của chú Hình đã qua đó hết rồi, một mình Tiểu Chu thì có thể chống cự được bao lâu? Ba người họ, một người phụ nữ, hai trẻ em và một bà già thì có thể trốn đi đâu chứ?”
“Chú Hình đã phái người qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941218/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.