“Thằng nhóc chết tiệt, cháu còn biết đến đây à? Tại sao gọi điện thoại cho cháu mà cháu không bắt máy?”
Ông cụ Tiêu nhìn thấy Tiêu Cận Ngôn liền nghẹn một bụng tức. Ông vốn đã không vui, khi nãy nghe chắt nội nói đến chuyện có bố mới, trong lòng đã thấy không thoải mái. Ông đem tất cả sự bực dọc đó trút lên người cháu trai, cầm lấy chén trà ở bên cạnh ném về phía anh.
Tiêu Cận Ngôn cũng không tránh, chén trà đập mạnh lên trán anh, nước trà bắn tung tóe khắp người anh.
Máu rỉ ra ở chỗ bị thương trên trán.
Suy cho cùng ông cụ Tiêu vẫn thương cháu mình, ông tức giận hỏi: “Sao cháu không tránh?”
Tiêu Cận Ngôn ngẩng đầu lau đi vết máu trên trán, rồi lại vỗ nhẹ, phủi đi vết nước trà trên quần áo, bình thản bước tới như không có chuyện gì: “Thấy tinh thần ông vẫn tốt, vẫn còn sung sức là cháu yên tâm rồi.”
Ông cụ Tiêu bực bội nói: “Cháu bớt bớt đi. Mau qua đây, cháu đã bao lâu không gặp bọn trẻ rồi.”
“Đúng đó cậu chủ.” Bác Lâm bế Tiểu Viên Nguyệt với: “Cậu chủ bế Tiểu Viên Nguyệt đi, con bé lớn nhanh quá, trông lớn hơn lần trước rất nhiều.”
Tiêu Cận Ngôn nhìn Tiểu Viên Nguyệt nhưng không bế cô bé.
“Cháu không bế con bé đâu ạ, tay cháu còn đang xách đồ nên không rảnh tay.”
Ông cụ Tiêu lại tức điên lên: “Tay phải cháu đang xách đồ? Còn tay trái thì sao? Sao nào, tay trái cũng gãy nốt rồi hả? Đến con gái mình cũng không muốn bế ư?”
Tiêu Cận Ngôn không giải thích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941216/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.