Không nằm ngoài dự liệu của cô, Tiêu Cận Ngôn quả nhiên không đến.
Ông cụ Tiêu chống gậy đứng bên ngoài, trên mặt hiện lên vẻ mong ngóng.
Tô Cẩm Tinh dắt Tiểu Dương tới, ông cụ Tiêu tỏ ra rất kích động, ngồi xổm xuống giang rộng vòng tay gọi: “Tiểu Dương!”
“Ông cố!” Tiểu Dương cất tiếng gọi lanh lảnh, sau đó cậu bé quay đầu nhìn Tô Cẩm Tinh, thấy cô mỉm cười gật đầu ra hiệu đồng ý, cậu bé liền lập tức buông tay mẹ ra, nhào vào lòng ông cụ Tiêu: “Ông cố ơi, cháu rất nhớ ông!”
“Cháu của ông lại cao hơn rồi, nào, để ông bế thử xem Tiểu Dương có nặng không nào.”
Ông cụ Tiêu bế Tiểu Dương lên một cách hơi khó nhọc, thấy vậy bác Lâm và Tô Cẩm Tinh đều lo lắng đến đổ mồ hôi.
Tô Cẩm Tinh vội vàng bước tới, đỡ lấy ông, nói: “Ông ơi, ông cẩn thận ạ, trẻ con lớn nhanh nên thằng bé khá nặng đấy ông ạ.”
Ông cụ Tiêu mỉm cười rạng rỡ: “Không sao, nặng đến mấy ông cũngbế được. Chậc, sao Cận Ngôn không đến cùng với cháu? Ông còn bảo bác Lâm gọi điện cho nó, bảo nó qua đón cháu đấy.”
“Ông chủ, tôi có gọi điện thoại cho cậu chủ, nhưng không biết cậu chủ đang bận việc gì mà tôi gọi mãi không thấy nghe máy ạ…”
Bấy giờ, Tô Cẩm Tinh mới nhận ra bác Lâm vẫn luôn bế Tiểu iên Nguyệt.
“Thằng nhóc thối tha này! Càng ngày càng chẳng ra làm sao, Tiểu Dương và Viên Nguyệt đều là con ruột của nó, một tuần chỉ có một ngày được ở bên bọn trẻ, ông còn xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941215/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.