Đôi mắt nhắm nghiền của Tiểu Hào khẽ run lên, sau đó từ từ mở ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Cẩm Tinh, nước mắt lập tức trào ra quanh hốc mắt cậu bé: “Cô ơi…”
Tuổi Tiểu Hào cũng sêm sêm Tiểu Dương, hơn nữa cả hai cậu bé đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng có cùng số mệnh gập ghềnh trắc trở. Khoảnh khắc Tô Cẩm Tinh nghe thấy giọng nói yếu ớt của cậu bé, cô cảm thấy trái tim mình như thắt lại.
Cô cẩn thận ôm Tiểu Hào vào lòng, dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt cậu bé, dịu dàng dỗ dành: “Cô đến với Tiểu Hào rồi đây, cháu đừng sợ.”
Tiểu Hào đã sống trong cô nhi viện được một thời gian, tóc cũng dài ra một chút, bị dính nước nên bết vào mặt. Khuôn mặt được Tô Cẩm Tinh lau khô ngay sau đó đã ướt nhòe nước mắt, lúc này cũng không biết trên mặt cậu bé là nước mắt hay nước sông nữa.
Khuôn mặt cậu bé tái nhợt, trông còn gầy hơn lần trước rất nhiều, dưới đôi mắt cũng là quầng thâm đầy vẻ mệt mỏi và kiệt quệ, đã không còn là đứa bé đáng yêu biết ngoan ngoãn đứng ở cửa đợi mẹ về nữa.
Đã lâu rồi không còn thấy nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cậu bé.
Ngay cả sức sống, hào quang xán lạn của cậu bé cũng hoàn toàn biến mất cùng với sự ra đi của người mẹ.
Có lẽ vì đã làm mẹ nên Tô Cẩm Tinh cảm thấy trái tim mình rất đau đớn khi thấy cậu bé như vậy. Cô ôm chặt Tiểu Hào vào lòng, khẽ nói: “Cô đưa cháu đi thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941207/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.