Sắc mặt Tiêu Cận Ngôn thay đổi, anh nói: “Cẩm Tinh, anh chính là anh.”
“Em biết mà, em biết.”
Tiêu Cận Ngôn mỉm cười chua chát.
Đúng vậy, em biết chứ.
Em biết anh là tiên sinh, em cũng biết… em sẽ không bao giờ chấp nhận Tiêu Cận Ngôn nữa.
Như vậy cũng được.
Cứ để Tiêu Cận Ngôn “chết” vào ngày đó của sáu năm trước đi.
Bắt đầu từ hôm nay và cho đến mai sau, anh sẽ chỉ là tiên sinh, anh sẽ dùng thân phận đó để tiếp tục sống, yêu thương cô, bù đắp cho cô, cùng cô sống quãng đời còn lại.
Còn điều gì anh chưa hài lòng mãn nguyện chứ?
Ông Trời đã rất nhân từ với anh rồi.
Người chịu tổn thương nhiều nhất vẫn luôn là Tiểu Tinh Tinh của anh, chỉ có cô mà thôi.
“Tiên sinh, sau này Tiểu Hào lớn lên, biết được em gạt thằng bé, liệu nó có hận em không?”
“Vậy nếu sau này em cũng trưởng thành, biết được anh gạt em, liệu em có hận anh không?”
Tô Cẩm Tinh quay đầu lại, chớp mắt, nói: “Anh đang nói đến chuyện cánh tay anh bị thương hả? Thực ra, cánh tay của anh vừa nhìn đã biết không phải là bị tai nạn xe, em có thể nhìn ra điều đó. Nhưng lời nói dối của anh mang thiện ý, không muốn khiến em lo lắng, em có thể hiểu được, em cũng sẽ không hận anh đâu.”
“Ý của em là, chỉ cần là lời nói dối mang thiện ý, em đều sẽ không hận anh, đúng không?”
“Chắc là vậy.” Tô Cẩm Tinh mỉm cười: “Vậy phải xem anh gạt em cái gì, nếu là chuyện rất nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941208/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.