“Tổng giám đốc Lục!" Tô Cẩm Tinh kinh ngạc, chạy như bay tới nắm lấy cổ tay áo anh ta.
Một Lục Đình vừa mới hấp tấp bước đi giờ đã vội dừng bước chân, anh ta không muốn để cô vì đuổi theo mình mà mất quá nhiều sức.
Thái độ của Tô Cẩm Tinh đối với anh ta vô cùng thành khẩn, cô nói: “Tổng giám đốc Lục, xin anh đừng tra xét chuyện của tiên sinh nữa, được không? Coi như là tôi cầu xin anh đi.”
Lục Đình mím chặt môi, sau cùng, anh ta đáp lại cô: “Tôi thật sự không thể hiểu nổi, nếu tên tiên sinh đó của cô thực sự là người tốt, vậy thì sao cô lại không chịu để người khác biết anh ta là ai? Tô Cẩm Tinh, cậu của cô, và cả tên tổng giám đốc Quách đó nữa, bọn họ coi thường, trèo lên đầu lên cổ cô ngồi tới nơi rồi đấy! Còn anh ta thì sao? Cô nói anh ta yêu cô, vậy lúc cô gặp rắc rối sao anh ta lại không xuất hiện chứ hả?”
Tô Cẩm Tinh nói: “Anh ấy có chuyện riêng của anh ấy.”
“Vậy tôi thì sao? Chẳng lẽ tôi là tên vô dụng rảnh rỗi hả?" Lục Đình càng nói càng thêm giận: “Cô có biết không? Hôm nay tôi đã lái motor trên con đường dốc cao từ trên đỉnh núi xuống đây để tìm cô đấy, chưa kể con đường đấy còn kỵ motor nữa kìa. Tôi đã bỏ lại cả đoàn đội gồm mấy trăm người của mình, không dám chậm trễ một giây nào để phi đến đây, nhưng đổi lại thì sao hả? Chỉ là một khuôn mặt lạnh tanh của cô. Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941183/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.