Lưu Phấn kéo thẳng cô vào văn phòng bên bộ phận pháp lý: “Bắt nó lại!”
Vài người chạy tới vây quanh, họ ấn giữ người Tô Cẩm Tinh chặt đến nỗi cô không thể cử động nổi.
“Cẩm Tinh, cháu đừng trách người cậu này." Trong tay Lưu Phấn đang cầm một phần văn kiện pháp lý, ông ta đặt nó xuống trước mặt cô: “Giờ tôi sẽ đi tìm mẹ cô để yêu cầu chị ta ký vào bản hợp đồng thay đổi pháp nhân này, nếu chị ta không chịu ngồi tù thay tôi, vậy thì con gái bảo bối của chị ta cũng đừng hòng chạy thoát khỏi cái công ty này.”
Lúc Lưu Phấn nói ra câu này, ánh mắt và giọng điệu của ông ta trông vô cùng hung tợn, hệt như một con sói.
Đúng là đồ sói mắt trắng.
Tô Cẩm Tinh cố gắng giãy giụa hòng phản kháng, có điều mấy người bên bộ phận pháp lý đang giữ chặt cô đều là đàn ông trai tráng khỏe mạnh, sức lực nam nữ vốn đã cách xa nhau, chưa kể bọn họ còn có đến bốn người, một mình Tô Cẩm Tinh thì căn bản là không thể chống lại được.
Cô lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười nhẹ đến nỗi không ai có thể phát hiện, sau đó xoay người, bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn nét mặt, bộ dạng như thể sắp khóc đến nơi, nói: “Cậu à, tình trạng của mẹ cháu chỉ vừa mới chuyển biến tốt đẹp lên tí thôi, nếu giờ để bà ấy vào ngục giam thì, cháu chỉ sợ… Cậu à, dù gì thì mẹ cháu cũng là chị ruột của cậu đấy!”
Cuối cùng Lưu Phấn cũng biết chột dạ, bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941184/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.