“…”
Tô Cẩm Tinh mở miệng nhưng không biết nên nói gì.
Lúc cô sinh Tiểu Dương, Tiêu Cận Ngôn hoàn toàn không biết. Sau khi cô về nước, lúc gặp mặt thì Tiêu Cận Ngôn đã bị thù hận che mắt, chỉ điên cuồng muốn cô cút đi.
Lúc sinh Viên Nguyệt…
Cô không còn muốn nhớ lại nữa, khoảng thời gian đó kinh khủng như một cơn ác mộng vậy.
Bây giờ nghĩ lại giống như đã cách cả một đời rồi.
“Mẹ ơi, con cảm thấy bố chắc chắn rất rất yêu mẹ.” Tiểu Dương cầm tay cô, đôi mắt sáng lấp lánh: “Hơn nữa em gái còn xinh xắn hơn cả con nữa, chắc chắn bố ngày càng yêu mẹ rồi.”
Tô Cẩm Tinh khẽ nắm tay cậu bé: “Con mới có mấy tuổi chứ, còn biết thế nào là yêu hả?”
“Con biết chứ!” Tiểu Dương kể lại chuyện cậu bé gặp được hàng xóm ở nước M: “… Cậu ấy tên là John, bằng tuổi con. Cậu ấy thích Linda lắm, còn bảo là lớn lên nhất định phải kết hôn với Linda.”
Tô Cẩm Tinh hơi cảm thán với tư tưởng cởi mở của nước ngoài.
Mấy nhóc con năm tuổi còn chưa lên lớp một đã nghĩ về chuyện sau này kết hôn rồi?
“Mẹ ơi, tối nay bố có về không ạ?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Là bố mới của con, bố sẽ về nhưng chắc là sẽ hơi muộn đó.”
“Con có thể gặp bố không?”
“… Đợi thêm một thời gian nữa được không con? Bố mới còn phải xử lí một số việc nên tạm thời chưa gặp chúng ta được.”
Tiểu Dương nghe thấy vậy, ánh mắt liền phát sáng lên: “Con biết rồi! Má Phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941145/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.