Bất kể là quan hệ cấp trên cấp dưới hay từng là đàn anh cùng một trường thì cô và Lục Đình đều không thân quen đến mức có thể chia sẻ chuyện riêng tư với nhau.
Lục Đình đột nhiên nói một câu như vậy khiến Tô Cẩm Tinh cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng cô càng trăm lần không ngờ tới, câu tiếp theo của Lục Đình còn long trời lở đất hơn: “Ly hôn với anh ta, ở bên tôi đi.”
Tô Cẩm Tinh im lặng một chốc rồi cười nhẹ, nói: “Tổng giám đốc Lục, câu đùa này không buồn cười đâu.”
“Tôi không nói đùa, Tô Cẩm Tinh, tôi đã từng nghĩ, cô thật sự có tài năng thiên bẩm về thiết kế, để đề phòng sau này cô đi ăn máng khác nên tôi quyết định chơi bài tình cảm, dâng mình lên để trang sức Duy Nhất giữ được nhân tài như cô.”
Tô Cẩm Tinh nghe mà mơ màng: “… Tổng giám đốc Lục, thật ra tôi cũng không có ý định đi ăn máng khác đâu, anh không cần hy sinh lớn như thế.”
“Ai mà biết được, tư tưởng của con người luôn luôn thay đổi, tôi thấy quản lý Tần nói cô hơi thiếu tiền. Nhỡ không may công ty trang sức khác trả cô lương cao chót vót thì sao?”
“… Là Hà Hiểu Hiểu giới thiệu tôi đến nên tôi sẽ không vì tiền mà đi ăn máng khác đâu.”
“Thế cũng không được, nhỡ sau khi cô ly hôn xong rồi kết hôn với người đàn ông khác, rồi ở nhà làm nội trợ thì biết làm thế nào? Lần trước cô đã vì một người đàn ông mà từ bỏ tiền đồ rộng mở rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941146/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.