“…Cũng không hẳn là quá sớm, sau khi anh tỉnh lại không được bao lâu thì lập tức đi điều tra về cô ta. Quả thật, đời tư bê bối của cô ta đúng là không làm uổng phí công sức anh bỏ ra để tìm hiểu, nội dung đặc sắc bùng nổ đến không ngờ."
Tô Cẩm Tinh nhạy cảm nắm bắt đúng từ khóa: “Anh tỉnh lại sao?”
Tiên sinh khẽ ngừng vài giây.
Sau đó anh “Ừ” một tiếng, nói: “Anh tỉnh lại.”
Tiên sinh đưa cô tới trước căn nhà cho thuê, anh nhẹ giọng nói: “Cẩm Tinh, em lên lầu nghỉ ngơi trước đi, má Phúc chắc đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi hết rồi, tối nay anh sẽ tới với em.”
Tô Cẩm Tinh sờ sờ đôi mắt bị khăn tay quấn quanh, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Mùi nước hoa Cologne vây quanh mũi cô nãy giờ bỗng trở nên nồng nặc hơn, giây tiếp theo, cô có cảm giác mặt mình bị bàn tay ai đó chạm vào, nụ hôn của anh thoáng lướt qua môi cô, sau đó, anh vẫn giữ nguyên tư thế gần sát môi cô, nói: “Đợi anh.”
“…Ừm.”
Mặc dù nụ hôn của tiên sinh chỉ nhẹ nhàng thoáng qua, một nụ hôn kiềm chế hết mức, nhưng Tô Cẩm Tinh có thể cảm nhận được, cảm xúc của anh rất mạnh mẽ.
Hồi lâu sau, tiên sinh mới chủ động mở cửa xe ra giúp cô, sau đó còn ôm cô nói: “Có đôi khi anh thầm hy vọng, giá như ngày nào cũng là ban đêm thì tốt biết mấy, chúng ta sẽ không bị chia lìa như vậy nữa.”
Tô Cẩm Tinh khẽ giơ tay ôm lại anh: “Chẳng phải anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941144/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.