Dương Tuyết Duyệt nhìn thấy người này liền ngẩn người.
Ngược lại người kia lại chủ động vẫy tay với cô ta: “Tuyết Duyệt, đã lâu không gặp.”
Dương Tuyết Duyệt âm thầm nhíu mày, bên ngoài lại làm bộ vui vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Phong, sao anh lại đến đây?”
“À, xe của Chủ tịch Tiêu xảy ra chút vấn đề nên tôi giúp anh ấy điều chỉnh một chút.” Tiểu Phong thấy Dương Tuyết Duyệt vẫn rất vui bẻ, chủ động bắt chuyện với cô ta: “Hình như chúng ta đã năm sáu năm không gặp nhau rồi thì phải? Lúc ấy tại cửa hàng 4S tôi đang đợi Chủ tịch Tiêu, kết quả cô lại đổi ca với tôi để tiếp anh ấy. Tôi cũng coi như nửa ông mai rồi.”
Dương Tuyết Duyệt cười cười: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
“Vẫn là cô có phúc khí, ở cùng một chỗ với Chủ tịch Tiêu sau này an tâm làm phu nhân nhà giàu, không giống tôi vẫn là một người làm công đi sớm về tối, tiền kiếm một năm cũng không đủ mua một đôi giày của cô.”
Dương Tuyết Duyệt thoáng nhìn qua giày của mình.
Giày cao gót mới của Versace, lấy màu xanh đen làm chủ đạo, bên trên có đính vụn kim cương, lúc đi sáng lấp lánh, giống như giày thủy tinh của cô bé lọ lem vậy, đôi giày này cô ta cố ý mua để đi trong sinh nhật mẹ. Hôm nay Tiêu Cận Ngôn đến, tất nhiên cô ta phải ăn mặc thật đẹp mới xứng đôi với anh ta.
“… Tuyết Duyệt, đôi giày này thật đẹp, vụn kim cương đính phía trên như sao trên trời vậy, thật đẹp.”
Trong lòng Dương Tuyết Duyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941063/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.