Hóa ra còn có chuyện này, đúng là cũng có chút hả lòng hả dạ. Hạ Lăng ngoan ngoãn ngồi yên nghe chị Mạch Na mặt mày hớn hở nói: “Lần này Hạ Vũ chết chắc, nhiều hồ sơ bệnh án như vậy, chứng cứ quá rõ ràng, ngay cả cơ hội giải thích cô ta cũng không có.” Cô nói với Hạ Lăng mặc dù người đại diện của Đế Hoàng đã ra mặt đính chính rằng những hồ sơ tài liệu lưu truyền bên ngoài là giả, công ty sẽ điều tra nguồn gốc của những tin vịt đó đồng thời truy tố hành vi phỉ báng người của họ, nhưng tin đồn vẫn cũ, thậm chí còn ngày càng nghiêm trọng, không thể dập tắt. Có nhiều công ty truyền thông… bao gồm đài truyền hình, đài phát thanh, báo chí, cũng tạm thời hủy bỏ quảng cáo của Hạ Vũ, cô ta vừa mới ra mắt đã phải nghênh đón một đợt trả hàng lớn, ngay cả nước hoa Trân Thái cũng ra mặt chèn ép những nhãn hiệu mà cô ta đang làm người đại diện. Trên diễn đàn giải trí có vô số người yêu nhạc đang hợp nhau lại tấn công cô ta, giậu đổ bìm leo, đánh rắn dập đầu, đó là chuyện mà số đông đều thích làm. Tiếng mắng chửi Hạ Vũ ngày một nhiều, đủ các loại lời cay nghiệt, còn khó nghe hơn so với Diệp Tinh Lăng lúc trước. Fan cuồng của Hạ Vũ tức giận, quyết tâm chạy đến bệnh viện nước ngoài kia xác minh, bệnh viện đó chỉ đưa ra câu trả lời chung chung: Vì lý do bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân nên không thể trả lời bất cứ câu hỏi nào. Fan của Hạ Vũ nhất thời nắm được điểm này lại vùng lên nói: nếu bệnh viện cũng đã nói rằng không thể trả lời vậy thì những hồ sơ lưu truyền bên ngoài nhất định là giả, không thể nào là do bệnh viện công bố. Nhưng chỉ mấy ngày sau, từ nước ngoài lại truyền đến một tin mới… Bệnh viện XX muốn điều tra rõ về sự việc tài liệu của bệnh nhân bị lộ ra gần đây. Tin này về đến trong nước đã gây nên một trận sóng to gió lớn, mặc dù bệnh viện kia không nói rõ là tài liệu gì nhưng đây cũng chẳng khác nào ‘lạy ông tôi ở bụi này’ rồi, đủ để trí tưởng tượng phong phú của mọi người tha hồ mà liên tưởng. Hạ Lăng nghe vậy thì sợ hết hồn hết vía, cô hỏi chị Mạch Na: “Việc này cũng là do boss làm?”
Chị Mạch Na cười: “Trong giới giải trí nhà họ Bùi đúng là có thế lực rất lớn, nhưng ở nước ngoài có nhiều thế lực hắc bạch khác nhau, danh tiếng của nhà họ Lệ đã trở thành thương hiệu không dễ trêu vào.” Cô dừng một chút rồi nói thêm: “Đừng thấy boss của chúng ta cả ngày lười biếng lúc nào cũng cười cợt, dường như không quan tâm đến việc gì, nhưng nếu kẻ nào dám chọc vào cậu ấy thì chỉ có thể nói là có mắt không tròng thôi.” Hạ Lăng ngẩn người hồi lâu. Chị Mạch Na hỏi: “Em nghĩ gì thế?” Hạ Lăng nói: “Boss quá lợi hại…” “Giờ em mới biết à.” Chị Mạch Na liếc qua một cái: “Cho nên em phải ngoan ngoãn, đừng có chọc vào cậu ta biết chưa?” “Ừm ừm.” Hạ Lăng gật đầu như gà mổ thóc. Trải qua sự việc lần này, Hạ Lăng rút ra được một điều, đó là bàn về thủ đoạn, mười cô cộng lại cũng không phải đối thủ của anh. Chị Mạch Na xoa đầu cô: “Kịch hay còn ở phía sau.” Cô nói: “Chờ em khỏi hẳn chị sẽ dẫn em đi làm một đợt tuyên truyền. Vì chuyện này mà chúng ta tốn thời gian với bọn họ lâu như vậy, bây giờ đã đến lúc đòi lại cả vốn lẫn lãi rồi.” Mấy ngày sau. Cô đưa Hạ Lăng đến phòng chụp ảnh của Thiên Nghệ, trang điểm rồi chụp hình. Nhiếp ảnh gia Ken ở đó có vẻ là người quen, anh ta vừa chỉnh máy vừa lên tiếng chào hỏi: “Chào chị gái xinh đẹp, lâu rồi không gặp. Đây là em gái nhỏ chị mới dẫn dắt à?” “Cô ấy là Diệp Tinh Lăng, cậu gọi Tiểu Lăng là được rồi.” Chị Mạch Na ngồi sang một bên uống bia, “Thay cho cô bé hai bộ đồ chụp hình, trang điểm theo phong cách trong sáng thường ngày, làm sao để nổi bật được khí chất của cô ấy là được. Lần này là bài độc quyền của Tuần san Tinh Ngu.” “Độc quyền của Tuần san Tinh Ngu?” Ken điều chỉnh ánh sáng và ba chân máy nói: “Người mới mà có thể lên tuần san độc quyền của bọn họ cũng không đơn giản, Tiểu Lăng khá đấy.” Hạ Lăng lễ phép cười với anh ta. Chị Mạch Na chưa nói với cô về chuyện độc quyền “Tuần san Tinh Ngu” gì cả, cô là mơ mơ hồ bị kéo tới đây, đến giờ vẫn còn mờ mịt không biết chuyện gì. Ken chỉnh xong dụng cụ tỏ ý bảo cô: “Được rồi, cô đứng qua đó đi.” Hạ Lăng đi theo hướng cậu ta chỉ đứng ở trước ánh đèn, đối mặt với ống kính chụp hình. Ánh sáng từ bốn phía chiếu đến khiến mắt cô hơi nheo lại một chút. Nhưng cô rất nhanh đã thích ứng được, thả lỏng cơ thể, điều chỉnh tư thế và góc độ của mình. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Ken chỉ đạo nhận viên làm việc, và tiếng di chuyển của tấm phản quang cùng máy móc. Cô mặc một chiếc áo dài màu trắng dệt từ sợi đay êm ái, khi chạm vào da còn mang một mùi thơm tinh khiết nhàn nhạt. Một cảm giác thật kỳ lạ, dường như cả người đang chìm vào trong mộng, lại có chút quen thuộc.
Cô hoảng hốt, đã bao lâu không chụp ảnh mẫu thế này rồi, lần cuối cùng là bao nhiêu năm trước? Cô có chút thất thần, nhưng cơ thể vẫn theo bản năng phản ứng được trước ống kính, đến khi Ken nói kết thúc cô mới bừng tỉnh. “Chị gái xinh đẹp, xem ra lần này chị nhặt được báu vật rồi.” Ken sai bảo nhân viên thu dọn sân bãi, còn cậu thì đi tới chỗ chị Mạch Na nói chuyện phiếm: “Em gái nhỏ này cảm giác với ống kính rất tốt, so với nhiều đại minh tinh khác còn nhạy cảm hơn, ngay cả lúc thất thần cũng… Ầy, Tiểu Lăng, tuy là lần này cũng được nhưng đừng tưởng tôi không biết nha.” Cậu ta quay đầu cười cười nhắm vào cô: “Tuy tôi nói lúc thất thần ánh mắt cô cũng rất hấp dẫn nhưng lần sau lúc làm việc phải chú ý một chút biết không?” Hạ Lăng hơi chột dạ, không ngừng gật đầu. Chị Mạch Na nhìn cô một cái, lại xoa đầu cô: “Được rồi, dù sao lần này cái Tinh Ngu muốn chính là con người chân thật của em, vậy đã ngốc rồi thì cứ ngốc cho chót đi.” Đã ngốc rồi vậy ngốc cho chót đi… Những lời này tạo tiếng vang thật lớn trong đầu Hạ Lăng, cô bị đả kích sâu sắc nhìn sang chị Mạch Na, Ken ở bên cạnh thì đập bàn cười như điên. Mấy ngày sau cuối cùng Hạ Lăng cũng biết tại sao chị Mạch Na lại nói như vậy… ‘Tuần san Tinh Ngu’ tập mới nhất đăng một bài độc quyền của cô, ảnh nền chính là bức hình cô chụp hôm đó. Trong ánh sáng mông lung ảm đạm, cô mặc chiếc áo dài màu trắng, ánh mắt có phần lạnh nhạt, trống trải. Tựa đề bài viết rất đặc biệt: “Im lặng, cũng là một đức tính.” Người viết là Từ Phật Sinh, ngòi bút thẳng thắn, nổi tiếng trong nghề với bút danh Ngu Ký. Bút pháp của cô ta sắc bén trước sau như một, bài viết kể lại mọi chuyện từ khi Hạ Lăng ra mắt cho đến nay, từ lúc ban đầu mọi người nghi ngờ quan hệ giữa cô và Vệ Thiều Âm, đến khi ‘Ngón tay trên ô cửa sổ’ bỗng nhiên nổi tiếng, rồi sự việc va chạm với Hạ Vũ sau này… Giọng văn đậm chất tự thuật, cuối cùng đưa ra kết luận cho câu chuyện. Từ Phật Sinh viết, Diệp Tinh Lăng đánh Hạ Vũ là vì bất bình thay một nghệ sĩ yếu thế; sau đó cho dù phải đối mặt với vô số những lời chỉ trích, nhục mạ cô cũng không lên tiếng giải thích vì cô biết, một khi mình nói ra nguyên nhân ra tay đánh Hạ Vũ thì sẽ có một cô gái yếu đuối vô tội khác bị kéo vào, khiến tổn thương của cô ấy bị mang ra phơi bày trước công chúng. Đối với hành động như vậy Từ Phật Sinh cật lực khen ngợi: Diệp Tinh Lăng rất dũng cảm, một mình đối mặt với mọi việc, sự trầm mặc của cô chính là sự bảo vệ đối với người vô tội, là hành động vô cùng đẹp trong cuộc sống. Từ đầu tới cuối bài báo đều khen ngợi Hạ Lăng, không có bất kỳ một câu nào bình luận đến người khác. Điều này thật kỳ lạ, không giống phong cách của Từ Phật Sinh. Phải biết rằng Từ Phật Sinh là ký giả tiên phong chiến đấu mọi mặt, cô có tiếng tăm nên ko sợ đắc tội với ai, càng ko ngại chửi mắng kẻ khác. Trong chuyên mục của ‘Tuần san Tinh Ngu’ mỗi bài viết của cô đều có chiều sâu, bài nào cũng mang giọng điệu châm chọc người trong giới nghệ sĩ, nhưng hết lần này đến lần khác lại khiến người ta không thể cãi lại, còn cũng nhắm trúng chỗ đau của người ta khiến người bị mắng trong lòng nhỏ máu nhưng vẫn phải giả bộ mỉm cười rộng lượng. Nhưng trong bài này thái độ của cô hoàn toàn khác, không nói xấu bất kỳ người nào. Điều này quả thực kỳ lạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]