Chương trước
Chương sau
“Đồng ý với anh chuyện gì?” Hạ Lăng hơi bất ngờ.
Yêu cầu mà Lệ Lôi đưa ra cũng thật đơn giản: “Tiểu Lăng, khoảng thời gian vừa qua xảy ra nhiều chuyện như vậy cô cũng vất vả rồi, giọng lại vừa mới hồi phục, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Bắt đầu từ hôm nay cô nghỉ phép đi, nửa tháng sau hãy đi làm lại.”
Hạ Lặng sửng sốt: “Là việc này sao?”
“Chứ cô nghĩ là việc gì?”
Hạ Lăng cạn lời, đây thật sự là BOSS sao, làm gì có sếp nào lại đi khuyên nhân viên nghỉ phép. “Nhưng mà, bài hát của tôi…” Từ khi cô ra mắt đến bây giờ, không tính ca khúc chủ đề ‘Cánh sao’ thì tổng cộng mới thu được có một bài. Vệ Thiều Âm ở bên đó sắp phát điên rồi, bản thảo kế hoạch chất lên như núi, nếu bây giờ cô còn xin nghỉ phép nữa thì không biết A Vệ có nổi điên thật không.
Lệ Lôi nói: “Bài hát thu lúc nào cũng được, nhưng giọng thì chỉ có một thôi.”
Vẻ mặt cô có vẻ băn khoăn.
Lệ lôi lại bồi thêm: “Cô cũng cần có một khoảng thời gian để làm quen với sự thay đổi của chất giọng đúng không?!”
Cô suy nghĩ một chút thấy lời anh nói quả thật cũng đúng, vì vậy cô không do dự nữa mà gật đầu.
Thế là từ ngày hôm sau cuộc sống của cô giống như một con heo vậy, chỉ có hai việc là ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn. Lệ Lôi nói là muốn để cô làm quen với giọng hát mới nhưng tâm địa lại hết sức xấu xa, anh khóa phòng làm việc của cô lại, hại cô ngày nào cũng rảnh rỗi ở nhà, trừ phơi nắng ra thì không có việc gì khác để làm.

Cô rất ai oán, có lúc muốn lén lút luyện hát một chút thì vừa hát không được mấy câu đã bị vị khách không mời mà đến… là Nhị Mao phát hiện. Con báo hoa xinh đẹp này rất thích ghé qua phòng cô, từ sau lần cứu mạng cô từ biệt thự của Bùi Tử Hoành, dường như nó đã coi cô là tất cả gia tài, ngày nào cũng bày ra bộ dạng như một đại gia đi dò xét hậu cung vậy.
Hạ Lăng không dám trêu vào Nhị Mao, nên cô im hơi lặng tiếng.
Nhưng chỉ cần cô hát một tiếng là nó sẽ xuất hiện, híp mắt nằm trên tấm thảm bên cạnh, nhìn như ngủ nhưng không phải ngủ mà chính là đang trông chừng cô. Lúc đầu Hạ Lăng chỉ cho là nó nằm ngủ trưa thôi, nhưng sau đó mới phát hiện ra có điều bất thường. Cứ mỗi lần Nhị Mao nghe cô hát xong là đến khi về nhà Lệ Lôi sẽ ca một bài nào là phải chú ý tới sức khỏe, giữ gìn giọng hát, không muốn cô chết già với công việc…
Lúc đó cô mới biết hóa ra con báo hoa lông xù này còn biết mật báo.
Cô thấy không vui nhưng về mặt này Lệ Lôi lại quyết không nhường nửa bước: “Jay và đám bác sĩ làm phẫu thuật cho cô đã nói hết rồi, giọng cô vẫn còn trong giai đoạn đang hồi phục, lần trước có thể hát ‘Cánh sao’ đã là miễn cưỡng rồi, nên bình thường nhất định phải chú ý dùng cổ họng sao cho điều độ.”
“Nhưng mà tôi thực sự thấy rất nhàm chán.” Cô ấm ức nói.
Cũng vì lí do này mà khoảng thời gian gần đây Lệ Lôi cứ rảnh là lại tới thăm cô, hết nấu cơm, trò chuyện, lại tặng quà, mọi chuyện anh đều rất chu đáo.
Nhưng như vậy lại khiến cô cảm thấy rất áy náy, luôn cảm thấy đã nợ anh ân tình quá lớn.
“Đừng xin lỗi.” Lệ Lôi có lý nên lấn tới: “Ai bảo cô không tự giác, lúc nào cũng công công việc việc. Nếu tôi không trông chừng cô thì ai biết lần này nghỉ phép có phải là nghỉ thật hay không.”
Anh trông chừng cô rất nghiêm ngặt, còn cản tên Vệ Thiều Âm cuồng công việc kia ở ngoài cửa.
Vệ Thiều Âm kể khổ với cô qua tin nhắn, nói đại boss nhà mình máu lạnh vô tình thế nào, không có nhân tính ra sao, hại anh ta muốn gặp ca sĩ đang hợp tác một cái cũng không được. Qua màn hình, dù cách xa nhau nhưng cô cũng cảm nhận được sự ai oán của anh.
Hạ Lăng muốn khóc, cô với Vệ Thiều Âm quả là chiến hữu cùng cảnh ngộ. Cô gõ chữ lên máy: A Vệ chắc anh cũng biết mấy hôm trước anh ấy phát hiện chúng ta lén lút bàn về ca khúc mới, vì chuyện đó mà di động của tôi suýt thì bị thu đấy.
A Vệ giận: Tại sao BOSS lại có thể như vậy chứ?! Rốt cuộc là tôi đang kiếm tiền cho ai?!
Hạ Lăng yên lặng gõ chữ: Boss của anh nói anh một ngày không động đến âm nhạc là khó chịu, nói kiếm tiền, chỉ là mượn cớ.
A Vệ nghẹt thở, thật lâu sau mới gửi đến một dãy biểu tượng lửa giận.
Hạ Lăng cười khổ tắt máy tính.
Cô gập chân ngồi trên ghế sa lon, trong lòng cô biết rõ từ khi tiến độ công việc của cô bị trì hoãn cho tới nay, A Vệ còn lo lắng hơn cả cô. Trước
mặt chị Mạch Na anh ấy đã tuyên bố hùng hồn rằng sẽ giúp cô đạt được vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng người mới hàng năm, giới ca sĩ này cũng như chiến trường, không thể buông lỏng một giây phút nào. Anh ấy điên cuồng làm việc là vì muốn trở thành trợ thủ đắc lực nhất cho cô.
A Vệ…

Bề ngoài thì có vẻ hà khắc lại nóng tính, nhưng thực ra anh là người tốt hơn ai hết.
Khóe môi cô bất giác nở nụ cười mềm mại, tiếp tục lười biếng phơi nắng, uống trà. Trà này chính là có được từ khi đi gặp Cố lão gia, ông cụ tặng trà Minh Tiền Long Tỉnh, búp trà màu xanh lá cây, mỗi một búp đều tinh tế đẹp đẽ, chúng từ từ nở ra trong ly thủy tinh, mùi hương chầm chậm tỏa ra, lan tỏa dưới ánh mặt trời, thấm vào lòng người.
Suy nghĩ của Hạ Lăng cũng theo hương trà lắng xuống.
Cô mơ màng buồn ngủ, nhưng bất chợt lại nghe thấy tiếng chuông cửa reo vang.
Hạ Lăng miễn cưỡng xuống khỏi chiếc ghế, đi ra mở cửa, là chị Mạch Na. Cô ấy vẫn để kiểu tóc ngắn gọn gàng màu đỏ, mặc một bộ quần áo chuyên nghiệp cùng màu, nhìn như một ngọn lửa rực sáng. Không biết là từ nơi nào chạy tới, mà cô ấy hùng hùng hổ hổ xông thẳng vào phòng khách, ngồi xuống chỗ Hạ Lăng vừa ngồi khi nãy, cầm nửa cốc trà Minh Tiền Long Tỉnh trên bàn lên một hơi uống sạch, rồi đưa ly tới: “Rót nước.”
Hạ Lăng ngoãn ngoãn đi rót nước cho cô, nhưng vừa nhấc bình trà lên thì cô ấy lại nói…
“Ấy ấy, cái đó nóng, lấy nước máy.”
Hạ Lăng yên lặng nhìn ly thủy tinh chỉ còn lá trà khô đét, rồi lặng lẽ chuyển hướng đến máy nước, lấy một ly nước lạnh lớn cho chị Mạch Na. Nhìn chị Mạch Na một hơi nuốt xuống bụng, cô nghĩ, dù sao trà cũng là dùng để uống, đây cũng không coi là làm nhục trà đâu nhỉ… Bỏ đi, nhưng việc này không nên nói cho Lệ Lôi vẫn hơn.
Chị Mạch Na uống trà xong mới thong thả nghỉ lấy sức, thoải mái dựa vào ghế salon.
Hạ Lăng dè dặt ngồi xuống cạnh cô, chuẩn bị nghe chỉ thị. Người phụ nữ này trước giờ không có việc thì không đến điện tam bảo, nếu đã đến thì nhất định là có việc.
Dúng như dư đoán, cô ấy nói ngay: “Lần này coi như Hạ Vũ gặp xui xẻo rồi.”
Hạ Lăng mờ mịt nhìn cô không hiểu, thời gian vừa rồi Hạ Vũ vừa gây ra một scandal xấu như vậy còn không coi là xui xẻo sao?
Chị Mạch Na liếc cô một cái: “Ánh mắt như vậy là sao, mấy hôm nay không có xem tin tức?”
“Không xem.” Hạ Lăng nghiêm túc nói.
Chị Mạch Na đỡ trán: “Đúng là chịu thua em.” Sau đó cô ấy nhanh nhẹn xoay người lại ngồi thẳng dậy: “Tiểu Lăng, em có nhớ trước đây boss từng phái người đi điều tra thực hư về bệnh tim của Hạ Vũ không?”
“Nhớ.” Đúng là có chuyện này, trước kia cô cũng từng nghe chị Mạch Na nhắc đến.
“Không phải cô ta rất thích giả vờ bị bệnh tim sao.” Chị Mạch Na cười nhạt:
“Boss đã điều tra được hồ sơ phẫu thuật nhiều năm trước của cô ta, phát hiện ra quả nhiên bệnh tim của cô ta đã khỏi hẳn từ lâu rồi, căn bản là sẽ không tái phát. Những tài liệu này bị boss tuồn ra ngoài, bao gồm toàn bộ hồ sơ bệnh án, báo cáo giải phẫu, kết luận khi xuất viện, thậm chí còn có phim chụp các loại. Giờ thủy quân mạng đang lan rộng tài liệu ra ngoài, chứng cứ xác thực, mấy ngày nay đang xôn xao ầm ĩ. Bây giờ bên ngoài đều nói Hạ Vũ là kẻ lừa gạt, dựa vào việc giả vờ ốm yếu để thu hút fan, bỡn cợt tình cảm của người yêu nhạc. Ngày hôm qua khi cô ta quay xong tiết mục ở đài truyền hình đi ra còn bị người ta đập xe.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.