Chương trước
Chương sau
Từ Phật Sinh mặc dù chỉ là một phóng viên mảng giải trí nhưng cô cũng có một nhóm fan hâm mộ cốt cán của riêng mình.
Những người này cực kỳ thích ngòi bút cay độc sắc bén của cô, nhưng lần này họ lại thấy thái độ của cô khác thường, hoàn toàn chỉ khen ngợi Diệp Tinh Lăng mà không châm biếm bất kỳ ai khác, khiến bọn họ đều cảm thấy chuyện này có điều kỳ lạ. Phật gia của bọn họ làm sao có thể không mắng chửi người? Chắc chắn là có hàm ý gì trong đó… Chắc chắn!
Mọi người phát huy tinh thần hóng hớt, nghiên cứu kỹ từng chữ trong bài viết…
Im lặng là một loại đức tính, vậy không im lặng thì sao?
“Không im lặng chính là không có giáo dục.” Chị Mạch Na cười khẽ, hai chân thon dài vắt chéo, tao nhã ngồi trên ghế salon trong phòng Hạ Lăng, Nhị Mao ngoan ngoãn nằm bên cạnh chân cô.
Khoảng thời gian này chị Mạch Na thường xuyên đến tìm Hạ Lăng, nên Nhị Mao cũng dần cảm thấy quen thuộc. Đại gia Nhị Mao này đúng là biết nhìn người, đối mặt với Hạ Lăng thì lúc nào cũng ngẩng đầu oai vệ, còn trước mặt chị Mạch Na thì lại ngoan như con mèo con.
Bạn học Tiểu Lăng rất tổn thương, vô cùng tổn thương, cô ai oán nhìn bộ dạng khôn khéo kia của đại gia Nhị Mao.
Chị Mạch Na tùy tiện mở một cái máy tính xách tay lên, bảo Hạ Lăng qua xem: “Em nhìn xem, trên mạng đều nói so với người dùng sự im lặng để bảo vệ kẻ yếu thì Hạ Vũ quá tầm thường, đã đi rêu rao khắp nơi không nói, còn cố tình giả bệnh để lừa gạt công chúng, quá là thiếu giáo dục.”
Hạ lăng kéo chuột xuống phía dưới, một lượng lớn bình luận như cơn đại hồng thủy ngút trời, toàn bộ đều là phê phán chửi mắng Hạ Vũ.
… Đều là từ cô nhi viện đi ra, đều được ông lớn là Bùi Tử Hoành nuôi nhưng tại sao thiên hậu Hạ Lăng lại được nuôi dưỡng ra tốt như vậy, vừa ưu nhã vừa có khí chất, còn Hạ Vũ thì thế nào? So với người chị đúng là một trời một vực.
… Đúng vậy, làm sao có thể so sánh được? Xem ra có một số người trời sinh đã là sản phẩm lỗi rồi.

… Hạ Vũ không có tư chất!
… Hạ Vũ quá hèn hạ!
Từng tiếng mắng chửi kịch liệt.
Hạ Lăng xem tiếp những bình luận bên dưới, bỗng nhiên cô dừng lại ở một video.
Trong đoạn phim là hình ảnh quay lén Hạ Vũ có góc quay hẹp, cô ta được một đám nhân viên hộ tống từ trong xe đi ra ngoài nhưng phía bên ngoài ống kính không biết từ chỗ nào lại có một chai nước suối đã mở nắp bay tới, nước bắn tung tóe lên người cô ta, nhìn rất chật vật.
Tiếp đó là một trận vỗ tay, thỉnh thoảng có mấy người lẻ tẻ là fan cuồng của Hạ Vũ dồn hết sức lực bảo vệ thần tượng nhà mình nhưng người ít không đánh lại số đông, rất nhanh đã chìm nghỉm trong dòng người.
“Có vui không?” Chị Mạch Na cười hỏi.
Có rất ít người biết, Mạch Na và Từ Phật Sinh là bạn tốt đã nhiều năm, hơn nữa cô cũng rất ít khi sử dụng đến tầng quan hệ này. Lần này vì Hạ Lăng, cô cố ý nhờ Từ Phật Sinh viết bài báo đó, một mặt là vì muốn lăng xê Hạ Lăng, mặt khác là vì muốn cho Hạ Vũ một đòn chí mạng.
Hạ Lăng rất biết ơn chị Mạch Na, nhưng tâm trạng cô có chút phức tạp, dường như đã dồn hết toàn lực đánh một trận nhưng sau khi đánh thắng lại chỉ có cảm giác trống trải và mệt mỏi. Cũng không thể nói là vui hay không vui, cô chỉ cảm thấy thế sự vô thường. Trước đây không lâu công chúng còn tin vào tin vịt, ai nấy đều hăm hở mắng cô trối chết, vậy mà bây giờ lại tin bài viết của nhóm người chị Mạch Na tạo ra, dùng thái độ cực đoan như vậy để đối phó với Hạ Vũ.
Chị Mạch Na nhìn vẻ mặt của cô chầm chậm nói: “Tiểu Lăng, mềm lòng với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.”
Hạ Lăng ngẩn ra, cô yên lặng lúc lâu mới gật đầu.
Thật ra không phải cô mềm lòng, chẳng qua là cảm thấy thế giới này quá hoang đường, quá khoa trương không hề chân thực, một giây trước có thể nâng người ta lên, nhưng một giây sau cũng có thể ném người ta xuống. Thực sự cô chỉ muốn làm thật tốt âm nhạc mà thôi, trải qua cuộc sống đơn giản, nhưng tại sao lại có nhiều chuyện rắc rối tìm tới cô như vậy chứ?
Chị Mạch Na vỗ vai cô: “Em chỉ cần làm tốt âm nhạc, những chuyện khác công ty sẽ giúp em xử lý.”
Trong lòng cô nảy sinh một phần cảm kích, đúng vậy, lần này may mà có chị Mạch Na, còn có Lệ Lôi nữa.
Nếu như không có bọn họ, một mình cô căn bản không thể xoay sở được.
Nhờ bài báo của Từ Phật Sinh mà người hâm mộ Hạ Lăng được nâng lên một mốc mới.
Ngược lại bên phía Hạ Vũ số người hâm mộ đã giảm đến mức chạm đáy rồi. Bị người ta đập xe hay ném nước suối đều không phải việc lớn gì, đòn trí mạng nhất chính là rất nhiều quảng cáo đều từ chối cô ta, nhất là những quảng cáo mà cô ta là người đại diện đều nói rõ ràng không có nhà nào dám dùng một nghệ sĩ có hình tượng như vậy cả, ngay cả bài hát của cô ta cũng không thể tham gia vào bất cứ tiết mục hay hoạt động âm nhạc nào.
Nhiều công ty truyền thông sớm đưa ra dự đoán, ngôi sao mới mà Đế Hoàng lăng xê sắp rớt đài rồi.
Nhưng mà…
Ai bảo cô ta có một người chị tốt chứ?

Mấy ngày sau.
Trên các trang báo giải trí đều ùn ùn đăng tin: thủ lĩnh âm nhạc, nhà chế tác vàng của Đế Hoàng, người chế tác nhạc cho thiên hậu Hạ Lăng lúc còn sống từ nước ngoài nghỉ phép trở về.
Nghe được tin này vẻ mặt chị Mạch Na trở nên phức tạp: “Lần này Hạ Vũ được cứu rồi.”
Hạ Lăng nhìn cô không hiểu.
Chị Mạch Na than thở: “Em biết anh ta trở về làm gì không?”
Hạ Lăng lắc đầu.
Chị Mạch Na: “Em không thể quan tâm đến tin tức giải trí hơn được sao?!”
Hạ Lăng ấm ức, cô không có hứng thú, cũng không có thời gian… Từ sau khi kết thúc kỳ nghỉ, cô bị Vệ Thiều Âm bắt làm việc cật lực, không quản ngày đêm để bắt kịp tiến độ, chỉ hận một ngày không thể có 48 tiếng, ở đâu ra thời gian mà chú ý đến tin tức giải trí?
“Thôi…” Chị Mạch Na cũng biết cô bận bịu chỉ thở dài: “Hạ Lăng ra mắt mười năm thì mười năm này đều là Phượng Côn sáng tác nhạc cho cô ấy, suốt quãng thời gian đó cô ấy không hề nhận bất cứ ca khúc nào của người khác. Cho nên, em có thể tưởng tượng anh ta có địa vị thế nào trong lòng fan hâm mộ của Hạ Lăng. Từ sau khi Hạ Lăng chết, anh ta vì nể mặt cô ấy mới viết một ca khúc ra mắt cho Hạ Vũ, sau đó bay ngay ra nước ngoài, mai danh ẩn tích.”
“Lần này đột ngột về nước, vừa trở lại đã tuyên bố sẽ làm ca khúc ‘Cánh bướm trong lồng’, có một sự kiện lớn như vậy, ai còn chú ý đến chuyện hư hỏng kia của Hạ Vũ nữa?”
‘Cánh bướm trong lồng’.
Vẻ mặt Hạ Lăng trở nên phức tạp.
Cô nhớ bài hát đó của mình, rất nhớ… Đây là bài hát cuối cùng mà đời trước cô muốn hát, trước khi bị mưu sát trên sân khấu. Bài hát này chưa từng được hát ở bất cứ sân khấu nào, cũng chưa từng được công bố với bên ngoài, ngay cả người sáng tác âm nhạc cho cô là Phượng Côn và người đại diện Sở Sâm cùng tất cả các nhân viên ở đó cũng không biết đến sự tồn tại của nó.
Đây là ca khúc duy nhất mà cô đã sáng tác trong một năm bị Bùi Tử Hoành giam giữ.
Con bướm không biết bay/bị nhốt trong mạng nhện/cánh đã gãy rồi/hát lên giai điệu cuối cùng…
Con bướm không biết bay/tơ nhện lan tràn/đôi cánh nhuốm máu/nguyện vọng tan thành tro bụi…
Cô nhắm mắt lại, trong đầu vang vọng những giai điệu như vỡ vụn kia. Cô từng mặc bộ quần áo lụa mỏng manh không thể che kín hết người, bò lổm ngổm dưới chân Bùi Tử Hoành, dùng đôi môi run rẩy hôn lên chiếc giày của hắn, khóc lóc cầu xin hắn cho cô giấy bút để trong ngày tháng bị giam giữ dài đằng đẵng khiến người ta tuyệt vọng kia cô có thể ghi lại chút gì đó… Chỉ có như vậy cô mới có thể giữ lại được một tia cảm giác rằng mình còn sống.
Hắn đại phát từ bi cho cô một cái bút lông ngỗng và một chồng giấy trắng mềm mại.
Nhưng hắn lại đặt nó ở trên cái thảm bên cửa sổ, cách chỗ cô rất xa. Cô phải kéo căng cái dây xích trên mắt cá chân, cả người căng cứng khó khăn lắm mới có thể với tới, sau đó cô cố nén cảm giác tứ chi đau đớn như bị xé rách mới có thể từng chút từng chút viết lên một đoạn giai điệu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.