"Ưmh. . ." Diệp Cẩn Niên đang ngủ say, đột nhiên có cảm giác nơi mắt cá chân truyền đến một trận lạnh buốt, nhoi nhói, cơn buồn ngủ mông lung dưới sự kích thích dần dần bị rút đi, từ từ mở mắt, khuôn mặt tươi cười phóng đại của Lâm Thụy sát đến gần. "Hi, đã tỉnh rồi hả? Em ngủ thật say." Trên khuôn mặt không tính là xuất chúng mang theo nụ cười rất đáng bị đánh đòn, Lâm Thụy nửa ngồi bên cạnh ghế sofa, bên chân đặt một hòm thuốc đang mở nắp. Ý thức từ từ hồi tỉnh, Diệp Cẩn Niên dụi dụi đôi mắt, cơn buồn ngủ dần dần biến mất, lúc này mới phát hiện ra, mình hiện tại đang nằm trên ghế sofa trong phòng làm việc của Thiệu Tư Hữu. Vẻ nhếch nhác, bụi bặm trên mặt Thiệu Tư Hữu đã được rửa sạch, chiếc áo màu xanh dương nhạt đã được đổi sang chiếc áo sạch sẽ, cả người ngồi thoải mái phía dưới chân cô, trên cùng chiếc ghế sofa, tay áo bên phải được kéo lên thật cao, lộ ra vết thương trên cánh tay đã được băng bó lại, trong tay đang cầm túi chườm nước đá quấy rầy giấc mộng yên tĩnh của cô. "Còn đau không?" Thấy Diệp Cẩn Niên tỉnh lại, Thiệu Tư Hữu cười dịu dàng hỏi, trong tay, túi chườm nước đá vẫn đè lên mắt cá chân đang sưng tấy của cô. Diệp Cẩn Niên lắc đầu một cái, theo cái đùi mát lạnh nhìn lên, lúc này, chân bị thương của cô đang đặt trên đùi Thiệu Tư Hữu, những ngón chân nhỏ bé, trắng mịn, dễ thương giống như những viên trân châu mượt mà để lộ ra màu hồng hồng, uốn uốn éo éo không tự giác ở trong tay Thiệu Tư Hữu, tình cảnh như vậy khiến cho khuôn mặt Diệp Cẩn Niên không khỏi dần dần đỏ lên. "Anh vừa cho người ra ngoài mua quần áo cho em rồi, trước tiên Nhạc Nhạc vào bên trong rửa ráy qua rồi thay đồ đi." So với biểu hiện xấu hổ của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu vẻ mặt vẫn vô cùng bình thường, chỉ chỉ vào hai túi đồ dưới đất nói. "Vâng." Diệp Cẩn Niên vội vàng đáp lời, thu cái chân từ trên đùi Thiệu Tư Hữu lại, không để ý đến cái chân bị thương, nhấc túi lên, khập khễnh đi vào trong phòng nghỉ. Phía sau, Lâm Thụy nhìn thấy bộ dáng hốt hoảng của cô, bật cười hì hì một tiếng, Diệp Cẩn Niên chỉ cảm thấy, nhất thời trên mặt dâng lên một đốm lửa, bước chân không khỏi nhanh lên không ít. Mở cửa phòng tắm ra mới phát hiện, trong phòng vòi hoa sen đã được bố trí ổn thỏa, mà phía dưới vòi hoa sen còn được đặt một chiếc ghế ngồi màu đen, có vẻ không ăn khớp với phòng tắm này, rõ ràng được đặc biệt mang vào. Hành động tỉ mỉ như vậy, khiến Diệp Cẩn Niên cười trong lòng, cô trút quần áo bẩn ngồi lên trên ghế, dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen chảy ra, giống như thấm vào da thịt, tan ra trong lòng, hâm nóng khắp nơi. Lúc từ phòng nghỉ đi ra, trên người Diệp Cẩn Niên là bộ đồ giống hệt như bộ đồ mặc buổi sáng lúc đi ra khỏi cửa, đủ thấy được sự tỉ mỉ của Thiệu Tư Hữu. “Cháu đang ở chỗ Tư Hữu, vâng.... cháu và Ân Dao không ở cùng nhau......” Đẩy cửa ra, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là Lâm Thụy một tay đang nhét trong túi quần, một tay cầm điện thoại, đi tới đi lui trong phòng làm việc. Còn Thiệu Tư Hữu đnag ngồi lười biếng trên chiếc ghế dựa sau bàn làm việc, đang lật bản hợp đồng trong tay xem, thấy Diệp Cẩn Niên từ bên trong đi ra, cười dịu dàng vẫy vẫy cô, sau đó chỉ chỉ xuống một bên ghế sofa. “Cháu làm sao biết được nó đi đâu, cháu là anh trai nó, cũng không phải là bảo mẫu của nó....” Giọng nói của Lâm Thụy rõ ràng đã lên cao không ít, trên mặt mang theo vẻ ẩn nhẫn, không còn kiên nhẫn. Diệp Cẩn Niên ngồi xuống một bên ghế sofa, trong lòng thì ngược lại, rất tò mò ai đã chọc cho Lâm Thụy luôn luôn chứng chạc thành ra như vậy, nghe như là có liên quan đến Lâm Vũ Phỉ. “Được rồi, cháu sẽ tìm kiếm xem, phía Ân Dao ông cũng đừng quản, vậy nhé, bye - -“ Ba phút sau, rút cuộc sự kiên nhẫn của Lâm Thụy cũng cạn kiệt, nhanh chóng cúp điện thoại. “Sao vậy, Vũ Phỉ và Ân Dao lại cãi nhau hả?” Thiệu Tư Hữu đưa mắt ra khỏi bản hợp đồng, buồn cười nhìn dáng vẻ có chút tức giận của Lâm Thụy, rõ ràng đã rất quen với bộ dáng này của hắn. “Nói ầm ầm ĩ ĩ, nói suốt ngày, ông cụ điện thoại nói Vũ Phỉ tức giận đã ra khỏi nhà, trễ như vậy vẫn còn chưa về, vì vậy tìm tôi đòi mạng. Phụ nữ, đúng là phiền toái.” Lâm Thụy tức giận ném điện thoại di động xuống ghế sofa, rất giác ngộ than thở, quay người thấy Thiệu Tư Hữu lại vùi đầu vào trong bản hợp đồng bắt đầu công việc lập tức đi nhanh đến, hung hăng đoạt lấy bản hợp đồng trong tay anh, tức giận la ầm lên: “Cậu bây giờ đang trong tình huống nào hả, xuát phát thôi, còn xem gì nữa! Tôi lái xe đưa hai người các cậu về nhà nghỉ ngơi.” Thiệu Tư Hữu tính tình dễ chịu để mặc cho Lâm Thụy lấy bản hợp đồng trong tay mình, vươn vươn bả vai có chút căng lên tê dại, nhìn thấy bộ dáng Lâm Thụy, nụ cười trên mặt càng đậm: “Hai cô ấy cứ gặp mặt liền cãi lộn ầm ĩ, mâu thuẫn này còn không phải là cậu cố ý sắp đặt sao? Nói thật, tôi cảm thấy Ân Dao không phải là người có lỗi, cậu cũng đừng đợi đến khi bỏ lỡ rồi mới ân hận.” “Cô ấy à...” Nghe thấy câu nói của Thiệu Tư Hữu, ánh mắt Lâm Thụy lóe lóe, nét mặt thoàng hoang mang trong phút chốc, sau đó buông buông tay, “Cô ấy không tệ, đáng tiếc, không hợp với tôi.” Diệp Cẩn Niên ngồi xem trò vui một bên, đánh tan cơn buồn ngủ còn đọng lại, đôi mắt đen nhánh chớp chớp. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm phong phú như vậy của Lâm Thụy, đối với Ân Dao mà bọn họ vừa nhắc đến, ngược lại sinh ra chút tò mò. “Tùy cậu vậy.” Thiệu Tư Hữu nhìn nhìn Diệp Cẩn Niên lộ ra vẻ mệt mỏi, quyết định không tiếp tục đề tài này nữa, hai tay chống lên trên bàn từ từ đứng dậy, đi tới bên sofa nhìn mắt cá chân vẫn sưng như cũ của Diệp Cẩn Niên: “Nhạc Nhạc, về nhà thôi, anh cõng em.” “Thôi đi, để tôi cõng cho.” Lâm Thụy nhìn nhìn cánh tay bị thương của Thiệu Tư Hữu, vội vàng đi đến đề nghị. “Không cần.” Không để lại dấu vết, Thiệu Tư Hữu chặn bàn tay đang duỗi ra của Lâm Thụy, cười nhạt từ chối: “Cậu đi tìm Vũ Phỉ trước đi, tôi có xe dự phòng trong bãi đậu xe, ông cụ nhà tôi tinh lắm, ngày mai lúc cậu qua nhớ mang thuốc cho tôi là được rồi.” Lâm Thụy ngượng ngùng rút tay về, ánh mắt lòng vòng qua người Thiệu Tư Hữu và Diệp Cẩn Niên, ngay sau đó cười nói: “Được, vậy hai người đi đường cẩn thận.” Nói xong, xoay người đi ra ngoài. “Em có thể tự đi.” Chờ Lâm Thụy đi ra ngoài, Diệp Cẩn Niên mới cúi đầu nhỏ giọng nói. Từ đây đến thang máy cũng chỉ vài bước, cô có thể đi được. Thiệu Tư Hữu cũng không miễn cưỡng, dùng cánh tay không bị thương đỡ Diệp Cẩn Niên, hai người cùng nhau đi về phía thang máy. Trong bãi đỗ xe ở tầng hầm, Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, có chút lo lắng nhìn nhìn cánh tay bị thương của Thiệu Tư Hữu, đáp lại cô là nụ cười ôn hòa của anh, “Không sao cả.” Bàn tay to xoa xoa đầu Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu khởi động máy, dặn dò: “Trở về, nhớ kỹ không được để ông nội phát hiện ra.” “Vâng.” Diệp Cẩn Niên đồng ý, sau đó tựa đầu vào lung ghế, ánh mắt theo cửa sổ xe, hững hờ nhìn ra ngoài. Oh? Xe vừa mới chạy ra khỏi bãi đậu, Diệp Cẩn Niên chợt nhìn thấy ở nơi không xa một bóng dáng màu xanh nhạt quen thuộc, vì vậy lập tức ngồi thẳng người lên, nhưng chờ đến khi cô cẩn thận nhìn lại, lại phát hiện nơi đó chỉ là một mảnh trống không. “Sao vậy?” Giọng nói hỏi Hạ nhi của Thiệu Tư Hữu từ bên cạnh vang lên. Diệp Cẩn Niên lại nhìn về hướng đó, cuối cùng lắc lắc đầu: “Không có gì.” Có lẽ, là cô hoa mắt?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]