Mưa nhỏ dần dần, bầu trời vẫn một mảnh xám xịt như trước, khiến cho tâm trạng người ta cũng chìm xuống theo nó. Biệt thự tổ tiên của nhà họ Diệp, phía sau có một bụi cỏ dại mọc trên dải đất trống, thỉnh thoảng sẽ có vài cọng hoa màu đỏ xen lẫn vào trong, vô cùng bắt mắt, nơi cuối cùng của mảnh đất trống, có một căn nhà nhỏ có mái vòm màu trắng. Bà chủ của nhà họ Diệp, mẹ của Diệp Cẩn Niên an nghỉ ở nơi này. Trong trí nhớ của Diệp Cẩn Niên, mỗi năm, cha đều tự tay trồng từng hàng, từng hàng dài hoa mẫu đơn mà mẹ thích, mỗi khi có gió nhẹ lướt qua biển hoa thì từng mảng sóng lăn tăn cuồn cuộn nổi lên, vô cùng đẹp mắt. Nơi này cách xa sự ồn ào, huyên náo của trần thế, sự tồn tại của những bông hoa kia, đã từng là sự náo nhiệt duy nhất của chốn này. Nhưng bây giờ, phần náo nhiệt đã im bặt ngừng lại, chỉ còn một mảnh cô đơn, thê lương. Diệp Cẩn Niên không biết, không có những bông hoa tươi làm bạn, mẹ của cô có cảm thấy cô đơn lạnh lẽo hay không. Còn cô lúc này, lại vô cùng nhớ nhung sự náo nhiệt của biển hoa trong ký ức đó. Khi Thiệu Tư Hữu kết thúc cuộc gọi với Lâm Thụy, từ trong biệt thự đi ra, đập vào mắt chính là một màn này. Cơ thể nho nhỏ của Diệp Cẩn Niên cuộn tròn trên bậc thềm ở nơi cửa biệt thự, quần áo trên người bị nước mưa làm ướt nhẹp, ánh mắt xuyên qua màn mưa lẳng lặng nhìn về phía căn nhà nhỏ xa xa, vẻ mặt có chút mất hồn, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, trong ánh mắt mang theo chút thất thần tưởng nhớ chuyện cũ cùng với nỗi ưu thương nhàn nhạt. Niên Nhạc Nhạc như vậy, đối với Thiệu Tư Hữu mà nói thật xa lạ, hay nói đúng hơn, kể từ sau lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên sân thượng mấy tháng trước đó, Nhạc Nhạc liền không còn là cô bé mà anh đã từng hiểu biết nữa. Trên người cô có quá nhiều điều bí ẩn không lý giải được, khi thì ngây ngô, khi thì ranh mãnh; cô có thể thông minh dùng vài ba câu đã bác bỏ được sự hãm hại của Lâm Vũ Phỉ đối với mình, lúc huấn luyện, lại còn cẩn thận, cố tình ngụy tạo bị thương. Một giây trước, cô kiên cường dũng cảm khiến anh thán phục, một giây tiếp theo, cô lại yếu đuối, bất lực khiến anh đau lòng. Mà Thiệu Tư Hữu không thể không thừa nhận, Niên Nhạc Nhạc thay đổi nhiều như vậy, đã hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt anh, để cho anh không kìm được muốn quan tâm, lo lắng. Nghe được tiếng bước chân sau lưng, Diệp Cẩn Niên từ từ quay đầu, vẻ thất thần trong mắt đã rút đi, trong tay vẫn đang siết thật chặt một bông hồng. "Nhạc Nhạc, Lâm Thụy đang đến rồi," Ánh mắt Thiệu Tư Hữu quét qua tay Diệp Cẩn Niên, cẩn thận đỡ cô từ trên đất dậy, đề nghị: "Anh cõng em đi." Tuy nói đề nghị, nhưng hành động cũng đã hoàn thành xong trước đó. Đã cuộn tròn trên mặt đất thật lâu, đột ngột đứng dậy như vậy, cho dù lực đạo nhẹ nhàng cũng làm tác động đến mắt cá chân trái bị thương, tình trạng cô như vậy, quả thật không thể đi lại được, Diệp Cẩn Niên nhìn Thiệu Tư Hữu đang ngồi xổm trước mặt mình, nghe lời leo lên lưng anh. Bả vai Thiệu Tư Hữu còn dày rộng hơn cô tưởng tượng, thơm mát từ trên cơ thể anh quanh quẩn trong mũi cô, Diệp Cẩn Niên hơi đỏ mặt, ngoài cha ra, đây là lần đầu tiên cô được đàn ông cõng trên lưng. Rời khỏi nhà họ Diệp, cũng không phải đi về con đường Thiệu Tư Hữu lài xe lúc trước, mà là một chỗ khác, đã được Diệp Cẩn Niên chỉ Lâm Thụy qua điện thoại. Nhà tổ tiên đã chứng kiến vinh nhục, hưng suy của nhà họ Diệp, dĩ nhiên nó sẽ không chỉ có một đường ra. Diệp Cẩn Niên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Thiệu Tư Hữu và Lâm Thụy, đã ra một điểm khác. Nơi này của nhà họ Diệp chưa có người nào biết, giấu không được Thiệu Tư Hữu thì không cần phải giấu, Diệp Cẩn Niên cũng không thừa nhận , Thiệu Tư Hữu sẽ là người tiết lộ bí mật, nhưng mà , những người khác thì không được . Mà thông minh , lanh lợi như Thiệu Tư Hữu, lúc Diệp Cẩn Niên vừa nói ra chỗ của bọn họ, cũng đã hiểu ra ý cô rồi. Từ trên núi đi xuống, sắc trời đã tối dần, ở khoảng cách rất xa đã thấy Lâm Thụy đang lo lắng, dựa vào xe chờ đợi, nhìn thấy họ liền bước nhanh ra đón, cho đến khi xác định bọn họ không có gì đáng ngại xong, Lâm Thụy mới thở phào nhẹ nhõm, nhướng mi theo thói quen, trong giọng nói mang theo chút căng thẳng đã được nới lỏng: " Hai vị, lên núi vui không?" " Cũng không tệ lắm" Đối với sự chế diễu của Lâm Thụy, Thiệu Tư Hữu chỉ thản nhiên đáp lại một câu, sau đó cẩn thận đặt Diệp Cẩn Niên vào trong xe, tiếp theo mình cũng ngồi vào. Nhận được sự lạnh nhạt của bạn tốt, Lâm Thụy cũng không phật ý, vừa ngồi vào chỗ tay lái khởi động xe, vừa tra hỏi: " Cậu ném xe của cậu đi đâu mà tìm theo định vị nửa ngày không thấy?" Diệp Cẩn Niên vốn đang nhắm mắt ngủ ở phía sau, nghe thấy câu nói của Lâm Thụy, lông mày khẽ nhíu nhíu, xung quanh nhà họ Diệp được lắp thiết bị quấy nhiễu tín hiệu, đương nhiên sẽ không dễ tìm ra rồi. " Bị đuổi theo sít sao, bỏ đi rồi" Giọng nói của Thiệu Tư Hữu vang lên bên tai. " Vậy sao" Nghe ra sự thiếu kiên nhẫn trong câu nói của Thiệu Tư Hữu , nghiễm nhiên là không muốn tiếp tục đề tài này nữa, qua gương, Lâm Thụy nhìn Diệp Cẩn Niên vẫn đang nhắm mắt như có điều gì suy nghĩ, lẩm bẩm trong miệng một câu, tiếp đó thôi không hỏi nữa. Trong xe dần dần yên tĩnh lại, trải qua cả buổi chiều bị lăn qua lăn lại, lúc này, Diệp Cẩn Niên ngoài nơi mắt cá chân truyền đến từng đợt đau đớn, sự căng thẳng đã đi qua, trên người giống như một dàng tan xác, đau nhức khó nhịu. Đi vào một thành, ánh đèn ngũ sắc xuyên qua cửa xe chiếu vào, khiến cho lòng người sau cơn hoạn nạ có chút ấm áp, Diệp Cẩn Niên buồn ngủ, trong lúc mơ hồ nghe thấy giọng của Thiệu Tư Hữu: " Cậu điều tra ra nhanh chút , trước mắt tạm thời Niên Nhạc Nhạc sẽ không ra khỏi nhà, ngày mai câu nghĩ cách ứng phó với ông cụ..." " Tôi ứng phó? Cậu cũng nghĩ xem ông cụ nhà cậu lanh lời như thé nào..." Nghe thấy câu nói của Thiệu Tư Hữu, Lâm Thụy tuy vẻ mặt bất mãn, nhưng vẫn đáp ứng, sau đó đề nghị: " Trước tiên cậu đến bệnh viện xử lý vết thương quá" " Không cần phiền phức, về công ti trước, cậu giúp tôi xử lý, tiện thể tôi thay quần áo khác luôn, không dễ gì ông cụ chịu chuyển về nước để điều dưỡng, để ông biết được, e rằng lại muốn hoãn lại..." " Câu đúng là coi trọng tôi... tôi là bác sĩ tâm lí, cũng không phải là bác sĩ đa khoa" Lâm Thụy bĩu môi , tiếp đó có chút lo lắng, nhìn xuyên qua gương về phía sau, mới vừa rồi hắn thấy sắc mặt của Thiệu Tư Hữu không bình thường , giò nghe giọng nói cũng khàn khàn khác thường. Nghĩ vậy tốc độ xe càng tăng nhanh. " Người tài thì vất vả..." Khóe miệng Thiệu Tư Hữu khẽ giật mệt mỏi " Nhân tiên, nhìn qua cho Nhạc Nhạc một chút, cô ấy bị trật chân từ lúc trưa " "Èo ơi - bóc lột nha" Lâm Thụy lập tức kháng kị gõ hai cái vào tay lái, chiếc xe lắc lư không ổn định. " Ưmh" Vốn đã ngủ rất không yên ổn, lúc này đột nhiên bị đong đưa, Diệp Cẩn Niên nhăn mày lại, lông mi thật dài không ngừng động đậy, run rẩy, phát ra một tiếng ưm bát mãn. Thiệu Tư Hữu vội vàng điều chỉnh cơ thể nhỏ nhắn của Diệp Cẩn Niên về phía mình, vào trong lồng ngực, điều chỉnh một tư thế ngủ thoải mái, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô trấn an, cho đến khi cô dần dần ngủ say mới từ từ dừng lại. " Tôi thật đúng là thiếu nợ hai người" Nhận được ánh mắt của Thiệu Tư Hữu gửi đến, Lâm Thụy buồn bực than thở một câu, nhìn hình ảnh hai người cận kề bên nhau phía sau xe, khóe môi khẽ giương lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]