Tất cả những phiền muộn mà Cố Tuyết Trinh nhẫn nhịn cả một ngày, lúc này mới tiêu tán toàn bộ.
Cô nhịn không được mà nghiêng đầu qua nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh, nhìn thấy anh đang đứng thẳng tắp dưới bóng đêm.
Vẻ đẹp siêu phàm của anh càng thêm bí ẩn dưới màn đêm, khiến cho người ta nhìn không được mà si mê.
Yên tĩnh tốt đẹp theo thời gian, nhưng mà lại bị một cơn gió nhẹ làm hỏng.
Càng về khuya, gió ở bên bờ biển cũng càng ngày càng lớn.
Cố Tuyết Trinh chỉ mặc một cái áo mỏng manh, căn bản cũng không thể chịu lạnh được.
Không đầy một lát sau, cô liền hắt xì không ngừng.
“Ách xì…”
Phong Diệp Chương nghe thấy âm thanh đó của cô, lông mày nhíu lại, cởi áo khoác của mình đưa qua.
“Mặc vào đi, đừng để bị cảm.”
Cố Tuyết Trinh nhìn cái áo ở trước mặt cô, cũng không già mồm mà trốn tránh.
Phong Diệp Chương đợi cô mặc xong, nhìn thân thể nhỏ bé của cô được bao bọc trong cái áo khoác rộng lớn của mình, trái tim giống như được chất đầy ấm áp.
“Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, cần phải nghỉ ngơi rồi.”
Anh nói xong, chủ động nắm tay Cố Tuyết Trinh đi trở về.
Cố Tuyết Trinh sửng sờ đi theo sau lưng của anh, sau đó ánh mắt rơi vào bàn tay đang giao nhau của hai người bọn họ, trên chóp mũi của cô vẫn còn đang truyền đến mùi vị thuộc về người đàn ông này, như có như không.
Không thể phủ nhận, lúc này cô cực kỳ không nỡ bỏ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1813017/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.