Lục Kim Yến nhận được lời đảm bảo của bà Phong, lập tức bật cười: “Vậy thì cảm ơn dì Minh, nhưng dì Minh đừng hung dữ với anh Diệp Chương.”
Bà Phong nghe thấy đến lúc này mà cô ta vẫn không quên nói giúp cho Phong Diệp Chương, cảm thấy rất hài lòng.
“Yên tâm đi, sẽ không để cháu khó xử.”
Bà ta an ủi mấy câu, sau đó lại nói thêm mấy câu nữa mới cúp điện thoại gọi cho Phong Diệp Chương.
“Chuyện gì?”
Rất nhanh, điện thoại đã có người nhận, giọng nói lạnh lùng của Phong Diệp Chương vang lên trong điện thoại.
“Chuyện gì? Con còn mặt mũi để hỏi mẹ sao?”
Bà Phong nghe thấy câu này của anh, lập tức cảm thấy không hài lòng, trách mắng: “Mẹ không quan tâm bây giờ con đang ở đâu, lập tức về nhà cho mẹ, Kim Yến đã đợi con ở nhà rất lâu rồi.”
Phong Diệp Chương nghe thấy câu này, trong mắt toàn là sự lạnh lùng.
“Con không bắt cô ta đợi.”
Bà Phong tức giận, nhưng nghĩ đến lời hứa của bà ta với Lục Kim Yến, vẫn cố gắng nén cơn giận: “Được, cho dù con không bắt con bé đợi, nhưng lúc này con cũng nên tan làm rồi, có phải nên trở về nhà cùng ăn cơm với người nhà không?”
Làm sao mà Phong Diệp Chương không biết dụng ý của bà ta khi nói như vậy, không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối.
“Mẹ, con biết mẹ gọi điện thoại là có ý gì, nhưng con sẽ không đồng ý, ngôi nhà kia mẹ đã thích cho người khác ở, vậy con sẽ tặng cho mọi người, sau này con và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1813016/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.