Chương trước
Chương sau
Cố Tuyết Trinh căn bản cũng không biết những sắp xếp này của Phong Diệp Chương, sau khi cô uống thuốc thì vẫn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Buổi trưa có tỉnh dậy một lần, nhưng mà vẫn rất khó chịu như cũ, cả người đều mê mang, màu đỏ ở trên mặt không hề lui giảm tí nào.
Phong Diệp Chương nhíu mày nhìn cô, dùng tay thăm dò nhiệt độ trên người cô, mặc dù cô cũng không còn nóng như buổi sáng, nhưng mà vẫn còn đang phát sốt.
Cố Tuyết Trinh chỉ cảm thấy tay của anh thật lạnh, rất dễ chịu, nhịn không được mà cọ cọ.
Phong Diệp Chương nhìn động tác vô thức của cô, lông mày nhíu chặt lại
Anh quét mắt nhìn đồng hồ ở trên tủ đầu giường, đứng dậy chuẩn bị đi xuống lầu.
Dặn dò cho người nấu cháo, đồng thời gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình tới.
Một lát sau, anh trở về phòng với bát cháo trong tay do người giúp việc đã nấu.
“Tuyết Trâm, ăn chút gì đi.”
Anh thấp giọng gọi Cố Tuyết Trinh đang mơ màng, nhíu mày, mặc dù không thoải mái nhưng mà vẫn có ý thức làm theo động tác của anh.
Chỉ là lúc này ý thức của cô cực kỳ mơ hồ, tất cả động tác đều làm theo bản năng.
Phong Diệp Chương cũng nhìn ra được, ôm lấy cô dịu dàng hiếm có đút cho cô ăn được gần nửa bát cháo, quản gia dẫn theo bác sĩ gia đình xuất hiện.
Liền nhìn thấy một người đàn ông với độ tuổi 27, 28, trên gương mặt tuấn tú mang theo một cái mắt kính gọng vàng, phối hợp với bộ quần áo thoải mái màu sáng của anh ta, nhìn không giống như là bác sĩ, giống như là con cháu trong dòng dõi quý tộc hơn.
“Cậu chủ, cậu Nam Cung đến rồi đây.”
Đối với sự dịu dàng hiếm có của Phong Diệp Chương, quản gia làm như không thấy mà mở miệng thông báo.
So sánh với sự bình bình tĩnh của ông ta, Nam Cung Triệt ở bên cạnh của ông ta lại mang theo biểu cảm như là nhìn thấy quỷ, kinh dị nhìn Phong Diệp Chương.
Dù sao thì trong ấn tượng của anh ta, anh ta chưa từng nhìn thấy mặt dịu dàng như vậy của bạn tốt mình.
Anh ta cảm thấy thú vị sờ sờ cái cằm, quan sát.
Đương nhiên là Phong Diệp Chương cũng chú ý tới ánh mắt của anh ta, nhíu mày lại, nhẹ nhàng dỗ dành Cố Tuyết Trinh nửa tỉnh nửa ngủ nằm xuống.
“Bác sĩ đến rồi, để tôi kêu cậu ta khám cho em.”
Cố Tuyết Trinh ngơ ngác gật đầu.
Lúc này, Phong Diệp Chương mới đứng dậy nhìn về phía Nam Cung Triệt, giọng nói lạnh lùng: “Tới rồi mà còn không chịu vào nữa, sao vậy, còn muốn tôi đi ra mình mời cậu à?”
Nam Cung Triệt bĩu môi, mới vừa mở miệng một cái thì đã hủy diệt hình tượng quý công tử của anh ta hoàn toàn.
“Tôi còn tưởng rằng là mình gặp quỷ nữa đó, bây giờ nghe thấy cậu nói lời này, coi như yên tâm rồi, xem ra đây chính là sự đối xử khác biệt mà.”
Anh ta nói xong, hai mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Cố Tuyết Trinh ở trên giường, trong mắt tràn đầy tò mò.
“Nghe nói cậu đã cưới một người vợ từ lâu rồi, chỉ nghe thấy tên chưa gặp được người, xem ra là một cô gái xinh đẹp nha.”
Anh ta trêu chọc nói khiến cho Phong Diệp Chương nguy hiểm nheo mắt lại.
Anh bước lên phía trước một bước, chặn ánh mắt của Nam Cung Triệt lại, uy hiếp nói: “Nếu như cậu không khám bệnh thì bây giờ để tôi kêu quản gia đưa cậu về nhà.”
Nam Cung Triệt nghe thấy cảnh cáo trong lời nói của anh, vội vã nhấc tay lên đầu hàng.
“Tôi khám bệnh, khám bệnh mà!”
Dứt lời, anh ta mở cái hộp thuốc chữa bệnh ở trên tay ra bắt đầu kiểm tra cho Cố Tuyết Trinh.
Đại khái là hơn mười phút đã có kết quả.
“Vợ của cậu không có vấn đề gì đâu, chỉ là cảm bình thường cho nên phát sốt thôi, uống thuốc ngủ một ngày, rất nhanh liền khỏe lại, không có gì đáng ngại.”
Anh ta nói, bắt đầu dọn dẹp dụng cụ.
Phong Diệp Chương nhìn động tác của anh ta, khắp khuôn mặt đều là không tin.
“Sáng nay tôi đã cho cô ấy uống thuốc, nhưng mà bây giờ vẫn còn đang phát sốt.”
Nam Cung Triệt nhìn ra được lo lắng của anh, vừa nói: “Bây giờ chỉ mới uống có một bữa thôi, cũng không phải là thuốc tiên, làm sao có thể lập tức có hiệu quả được chứ. Hơn nữa người vợ nhỏ này của cậu ấy, đừng nhìn thể chất yếu, trên thực tế cũng không chênh lệch gì so với cậu đâu, cứng rắn lắm đó.”
Phong Diệp Chương nghe nói như vậy thì lúc này mới thoáng yên tâm, có điều là anh lại nghĩ tới một chuyện khác.
Nói vậy thì thân thể của Cố Tuyết Trâm không có vấn đề gì, vậy tại sao cứ mãi mà cô không mang thai được?
Vừa nghĩ như vậy, anh cũng đã hỏi ra khỏi miệng.
“Tôi muốn biết đây là vì lý do gì, cậu có thể kiểm tra được không?”
Nam Cung Triệt nghe vậy thì kinh ngạc.
Anh ta không ngờ tới là cái tên Phong Diệp Chương này sẽ để ý đến vấn đề này.
Trong lúc anh ta đang dự định trêu chọc, lại nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Phong Diệp Chương, lời vừa mới nói ra khỏi miệng thì trực tiếp sửa lại.
“Nếu không thì thừa dịp tình hình hiện tại để tôi kiểm tra giúp cho cậu nha.”
Phong Diệp Chương nhíu mày.
“Có tác dụng không vậy, trước đó bọn tôi đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, nhưng mà lại không có vấn đề gì.”
Nam Cung Triệt nghe thấy bọn họ cũng đã kiểm tra rồi, liền bỏ xuống suy nghĩ muốn kiểm tra, ngược lại phân tích xác suất mang thai cho anh nghe.
“Diệp Chương, chuyện mang thai này rất thần kỳ, ai cũng không nói chắc được, có đôi khi cũng phải xem duyên phận đã.”
Anh ta nói, thấy Phong Diệp Chương chau mày, dường như không đồng ý với quan điểm này của anh ta, thế là lại tiếp tục nói tiếp: “Hơn nữa, có đôi khi cậu càng muốn mang thai thì càng dễ dàng không mang thai được, đương nhiên ở một phương diện khác còn có liên quan đến thức ăn, nhưng mà chế độ ăn uống ở gia đình cậu luôn lành mạnh, chắc là không có vấn đề gì đâu.”
Câu nói cuối cùng, anh ta nói trong vô ý, lại làm cho Phong Diệp Chương đột nhiên sửng sờ.
Mặc dù là ngày bình thường anh không để ý đến thói quen ăn uống của Cố Tuyết Trâm, nhưng mà đã ngồi cùng bàn ăn nhiều lần với nhau như vậy, ít nhiều gì anh cũng hiểu rõ khẩu vị của Cố Tuyết Trâm khá là nhạt, hơn nữa mỗi lúc trời tối đều sẽ uống canh bổ.
Nghe nói cái đó là do mẹ của anh đã đặc biệt cho người mang tới…
Chờ đã, mẹ đặc biệt mang tới.
Không biết tại sao anh vừa nghĩ tới cái này thì trong đầu lại suy nghĩ tới chuyện xảy ra gần đây.
Chỉ nhìn thấy sắc mặt của anh hơi thay đổi, Nam Cung Triệt nhìn thấy vậy, không hiểu mà hỏi: “Cậu sao vậy, lại nghĩ đến cái gì nữa à?”
Phong Diệp Chương nhíu mày không nói, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc không bình thường.
Bởi vì anh vừa nghĩ đến một loại khả năng, anh lại cảm thấy khả năng này cũng không tính là lớn.
Nhưng nếu như thật sự như là anh đã suy nghĩ…
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của anh trở nên khó coi, cũng mặc kệ người bạn tốt Nam Cung Triệt, anh quay người gọi Tiểu Mỹ.
“Canh bồi bổ trong khoảng thời gian này mà mợ chủ uống có còn chút nào không?”
Nam Cung Triệt không hiểu tại sao Phong Diệp Chương lại đột nhiên hỏi đến việc này, nhưng mà vẫn gật đầu trả lời: “Còn ạ, ngày hôm nay lúc đến đây cũng có mang theo luôn ạ.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, sắc mặt trở nên căng cứng, nói: “Cô mang nó đến đây đi.”
Tiểu Mỹ nhận mệnh, lập tức mang nguyên liệu nấu canh bồi bổ tới.
Chỉ nhìn thấy ở trong túi nguyên liệu có nhân sâm, tổ yến, vân vân… đều là những thứ dùng để bồi bổ.
Phong Diệp Chương nhìn đơn giản một cái, nhìn không ra vấn đề gì, dứt khoát đưa cho Nam Cung Triệt xem.
“Cậu mang những thứ này trở về kiểm tra giúp cho tôi đi.”
Nam Cung Triệt nhìn đồ vật ở trong ngực, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt thận trọng của Phong Diệp Chương, anh ta kịp phản ứng lại, gật đầu nói: “Được rồi, để bây giờ tôi trở về kiểm tra giúp cho cậu, sẽ nhanh gửi tin tức cho cậu thôi.”
Phong Diệp Chương gật đầu, sau đó tiễn anh ta về.
Chờ sau khi anh ta đi rồi, Phong Diệp Chương lại dặn dò Tiểu Mỹ chăm sóc cho Cố Tuyết Trinh thật tốt, sau đó đến phòng làm việc xử lý công việc.
Chờ đến buổi tối, Cố Tuyết Trinh tỉnh lại sau một giấc ngủ khoan khoái, có điều khi nhìn thấy Tiểu Mỹ đang đứng ở đầu giường thì lại nhịn không được mà mất mát nói: “Cậu chủ của các người đâu rồi?”
Mặc dù là ban ngày cô ngủ mê, nhưng mà vẫn nhớ kỹ người ở bên cạnh chăm sóc cho cô là Phong Diệp Chương.
“Cậu chủ đang ở trong phòng làm việc, để em đi thông báo cho cậu chủ.”
Tiểu Mỹ nói xong, không đợi Cố Tuyết Trinh ngăn cản thì liền đi đến phòng làm việc.
Sau đó thì Phong Diệp Chương tới quan tâm nhìn Cố Tuyết Trinh, biết là cô đã không sao, lúc này mới yên tâm được một chút, lại cho người mang cơm tối tới.
Dùng cơm xong, Cố Tuyết Trinh vẫn còn có chút mệt mỏi như cũ. Phong Diệp Chương liền để cô nằm ở trên giường nghỉ ngơi, còn mình thì đi đến phòng làm việc.
Không ngờ anh vừa mới ngồi xuống thì nhận được điện thoại của Nam Cung Triệt.
“Diệp Chương, những nguyên liệu mà cậu cho tôi kiểm tra, kết quả đã có rồi, trong những loại thuốc bổ đó đã bị người khác bỏ một lượng lớn thuốc tránh thai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.