Phong Diệp Chương nhìn Cố Tuyết Trinh đang ngơ ngác nhìn mình, nghiêng người khẽ véo mũi cô.
“Không phải em nói đang đói sao? Lẽ nào nhìn anh đã no rồi?”
Cố Tuyết Trinh định thần lại, chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang trêu ghẹo cô, kìm nén sự kích động trong lòng lại.
“Phong Diệp Chương, sao lúc trước không nhìn ra anh lại tự luyến như vậy?”
Cô cố ý đùa nói, sau đó cúi đầu ăn cơm để che đậy tình cảm trong mắt.
Phong Diệp Chương nhướng mày, đột nhiên phát hiện ra người phụ này ở trước mặt anh ngày càng tùy ý.
Dù sao trước kia cô cũng không nói với anh như vậy.
Anh nghĩ như vậy, không hiểu tại sao trong lòng có một sự thích thú.
“Tự luyến cũng phải nhìn người.”
Anh lắc ly rượu trong tay, cười như không cười trêu trọc Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh bị sự không biết xấu hổ của anh trọc cười, bật cười cãi nhau với anh.
Có thể nói, bữa cơm này hai người đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, Cố Tuyết Trinh vì uống không ít rượu, nên trên đường về nhà, cả người đều lâng lâng.
Phong Diệp Chương nhìn Cố Tuyết Trinh lảo đảo xuống xe, lông mày hơi nhíu lại, bước lên trước đỡ cô nói: “Em có đi được không?”
Cố Tuyết Trinh mơ mơ màng màng nhìn anh, mỉm cười, gật đầu: “Yên tâm, em có thể đi được, dù sao cũng đã học hơn 20 năm đi đường.”
Cô nói xong, giãy ra khỏi Phong Diệp Chương, bước những bước chân không có thực đi về phòng.
Phong Diệp Chương đi sau cô, nhìn hình bóng lảo đảo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1813014/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.