Cố Tuyết Trinh đột nhiên bị kéo đi, lảo đảo mấy bước mới định thần lại.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt, không nhịn được mà quay đầu lại.
Không ngờ lại bắt gặp Lục Kim Yến đang nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt tràn đầy ác ý.
Cô nhướng mày, khinh thường nhếch miệng với cô ta, sau đó cùng Phong Diệp Chương rời đi.
Lục Kim Yến đương nhiên là nhìn thấy nụ cười khiêu khích kia của cô, tức giận đến mức phổi muốn nổ tung.
Nhưng vì ông cụ Phong vẫn còn ở đây, cô ta chỉ có thể cố gắng nhịn xuống.
Nhưng cô ta thầm thề ở trong lòng, đợi chuyện này qua đi, cô ta nhất định sẽ khiến con tiện nhân kia sống không bằng chết!
Phía bên kia, Cố Tuyết Trinh vẫn không biết vì sự khiêu khích của cô đã chọc giận Lục Kim Yến.
Sau khi cô đi theo Phong Diệp Chương rời khỏi phòng để nghỉ ngơi, cả đường đi khuôn mặt của Phong Diệp Chương đều rất u ám, thực sự rất đáng sợ.
“Được rồi, đừng tức giận nữa.”
Cô không kiềm chế được mà an ủi anh, làm cho Phong Diệp Chương phải nhìn qua.
Phong Diệp Chương thấy Cố Tuyết Trinh vẫn bình tĩnh, lông mày hơi nhíu lại.
“Xảy ra chuyện như vậy lẽ nào em không tức giận?”
Cố Tuyết Trinh cảm nhận được sự bất mãn trong lời nói của anh, sững sờ, khẽ cười nói: “Ai nói không tức giận.”
Cô nói xong, giọng điệu lại thay đổi, bất lực nói: “Nhưng chuyện này không phải tức giận là có thể giải quyết được, nếu như tức giận mang lại rắc rối cho mình, không bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1813013/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.