Thời điểm Tề lão gia qua đời là ban đêm, lúc Tống quản gia phát hiện, lão đang mặc một bộ đường trang, tóc cũng chải chuốt chỉnh tề, ra đi một cách có thể diện và thanh thản, cái chuông dùng để gọi người hầu nằm trong tay, đến chết Tề lão gia cũng không làm phiền bất kỳ ai cả.
Di chúc của Tề lão gia nói rõ Tề Tu Viễn là người thừa kế toàn bộ tài sản của Tề gia, làm cho những vị họ hàng gần xa tưởng được chia chát chút ít chấn động. Năm đó, chuyện của Tề lão gia cùng Tề Tu Viễn được toàn bộ giới thượng lưu biết rõ, quan hệ của phụ tử họ như nước với lửa, Tề Tu Viễn còn vì mấy đứa con trai kia dứt khoát kiên quyết cùng Tề lão gia đoạn tuyệt quan hệ. Cho nên di chúc vừa công bố khiến cho không ít người hoài nghi.
Những người tưởng được chia chát tài sản ở trước linh đường bắt đầu nháo nhào, tóm được Tống quản gia thì lại mồm năm miệng mười nói di chúc này là giả, muốn ông lấy ra di chúc thật.
Tề Tu Viễn lười biếng ngồi ở một bên, chơi ngón tay của Trì Vũ. Thân thích thấy bộ dáng này của hắn thì từng người trao đổi ánh mắt rồi quay mõm về phía hắn. Tề Tu Viễn phảng phất giống như không nghe thấy, liếm đầu ngón tay Trì Vũ, giương mắt lạnh lùng mà liếc mắt đám thân thích lộn xộn này, linh đường đang ầm ĩ nháy mắt lặng ngắt như tờ.
“Ồn ào muốn chết.” Tề Tu Viễn đứng lên, ôm eo Trì Vũ, “Mấy người là con của lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-chau-man-duong/157861/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.