Ở phía dưới này Minh Anh tìm mãi vẫn không có cách để leo lên trên lại, cuối cùng anh nói với Anh Thư:
-Khi ôm em lăng xuống đây điện thoại của anh đã bể mất rồi, còn em thì sao?
Anh Thư móc trong túi ra điện thoại của cô thế nào, nhưng rất tiếc là nó lại hết pin rồi cô tỏ ra có lỗi nói:
-Em xin lỗi hôm qua em quên sạt mất rồi.
Minh Anh không hề tức giận anh sờ đầu cô một cái nói:
-Không sao, vậy chúng ta tìm cách đi bộ xuống núi vậy, nhưng mà em đi theo anh có được không?
-Em sẽ cố nếu mệt quá thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi ạ.
Anh mỉm cười không ngờ cô gái nhỏ của anh lại giỏi như vậy, thế nhưng đường mòn khó đi hai người lại không phải là dân địa phương, cũng không có dây nên rất khó để đi được xuống dưới.
Cúi cùng cả hai vẫn ở nguyên vị trí cũ mà chưa đi đâu được hết, trong lúc không biết nên làm sao thì điện thoại của anh reo, mặc dù màn hình đã tối đen như mực nhưng vẫn nghe được.
Minh Anh bắt máy lên thì người gọi đến là Anthony, anh ấy hỏi:
"Cậu ở phía dưới thế nào rồi?"
-Mình và Anh Thư đều ổn chỉ là không tìm được đường lên hay đi xuống mà thôi.
"Hai người đừng đi đâu cả cứ ở yên đó mình đã gọi đội cứu hộ rồi."
-Ừm, mình cảm ơn cậu.
Sau đó anh cúp điện thoại và quay qua nói với Anh Thư:
-Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-bao-nho-em-la-cua-anh/3735313/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.