Gió ngoài cửa sổ ngừng thôi, mây đen biến thành những hình thù muôn hình muôn vẻ, giống như vận mệnh, ngươi vĩnh viễn không biết giây tiếp theo nó biến thành dạng gì nữa, chỉ có thể đi theo nó trợ giúp, nhìn về phía bờ đối diện xa xa, nhìn máu tanh, mà nghênh đón ngươi có thể là thiên đường phồn hoa, cũng có thể là lửa địa ngục hừng hực, nhưng ngoài chấp nhận ra ngươi cũng không thể chọn được!
Ngọc Vô Ngân lẳng lặng đứng một chỗ bên vách đá, bóng đen ảm đạm ưu thương, trên người lộ ra cô tịch ngàn năm lạnh lẽo, lạnh lùng tiêu điều, gió nhỏ vụn trong mắt đau thương, đôi mắt thâm thuý bắn ra tia sáng lạnh lùng u ám, như ánh sao trong đêm đen vậy, cô độc tịch mịch, ai oán tịch mịch.
Lúc này hắn lộ ra chút mệt mỏi và yếu ớt, như sinh mạng đang mất dần đi, lúc nóng lúc lạnh, cả người toả ra lạnh tận xương, mang theo gió cuối thu chậm rãi tan trong núi tiêu điều, dường như trong không trung truyền tới tiếng nức nở đau đớn, như dã thú cô độc tự liếm vết thương trên người, mất đi người bạn mà gào thét.
Mặt nạ ngọc chụp xuống chỉ lộ ra chiếc cằm trắng nõn cứng rắn bị thân thể vô hình buộc chặt, mím thành đường thẳng tắp, môi mỏng lộ ra trắng bạch, như đoá mai cuối thu cô đơn, tái nhợt mà ương ngạnh, chờ đón chống lại vận mệnh, thừa nhận mưa sa bão táp ập tới, lặng lẽ gặm nhấm nỗi cô đơn.
Lưu Phong đứng xa xa không dám lại gần, chủ tử gần đây càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775873/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.