Bạch Mặc Y kinh ngạc nhìn hắn, lông mi cong rợp như cánh bướm khẽ chớp chớp, giống như sự run rẩy trong nội tâm nàng vậy, mùi hương sen thơm ngát rót vào miệng, bị lạc vào trong mảng tình thâm nồng cuồng nhiệt, dôi môi mát lạnh khẽ cắn nhẹ môi nàng, bá đạo đoạt lấy mật ngọt ướt át của nàng, sự mềm mại của nàng, mớm nhẹ, tình ý kéo dài như tơ, cuốn theo nàng say mê, mọi thứ tốt đẹp. Chậm rãi giật mình nhận ra, lại chậm rãi đáp lại, mãi cho tới không thể thở nổi nữa, cả người như đống nước ngồi phịch trên giường, người trên mới buông nàng ra, nhìn vẻ mặt xinh đẹp thẹn thùng của nàng, toả tình nồng đậm, Lạc Vũ Trần khẽ than nhẹ, phút chốc xoay người nằm bên cạnh, ngực hơi phập phồng, nét tuấn ngạn trên mặt đầy thoả mãn và ngọt ngào cười, khoé môi đẹp hơi cong lên, lông mi cong dày che mất đôi mắt như hồ thu đang cuộn sóng, quay cuồng. Tình trong phòng lặng lẽ, độ ấm nào đó không bởi sự yên lặng của hai người mà ngừng lại, ngược lại họ càng yên lặng thì càng thêm nồng đượm. Bạch Mặc Y nằm trên giường cắn răng thầm hận, hơi xấu hổ hé mắt nhìn nam nhân nằm bên cạnh mình, định nói gì lại thôi, cuối cùng, nhắm chặt mắt lại, kéo chăn che đầu, cắn chặt răng không nói. Lạc Vũ TRần không phản ứng, vẫn nằm lặng ở đó, kích tình lui rồi, ủ rũ lại đột kích, hắn vốn đang có rất nhiều lời muốn nói cùng nàng, nhưng giờ khắc này lại có tiếng động nào, có rất nhiều thứ không cần nói hắn cũng rõ mà nàng càng rõ hơn! Vốn chỉ thầm nhắm mắt chút thôi, giảm bớt sự xao động trong lòng, nhưng không ngờ được có nàng bên cạnh hắn lại ngủ rất say, chỉ một chút mà đã đi vào giác mộng, thể xác và tinh thần thả lỏng, giống như sau khi mẫu thân qua đời, hắn ngủ lần đầu tiên được an ổn như vậy, nhưng có loại ngủ rồi lại không muốn tỉnh lại! Tiếng hít thở đều đều từ từ truyền vào tai, Bạch Mặc Y kéo chăn xuống, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn người phiêu dật như thần tiên, cả lúc đi vào giấc ngủ cũng cứ tao nhã như thế, đôi mắt như hồ thu tràn đầy nhu tình, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt vé khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi của hắn, khoé mắt hơi nhợt nhạt thâm quầng, hắn luôn tao nhã như thần tiên vậy, chưa bao giờ thấy thế này, rốt cuộc hắn đã bao ngày không được ngủ rồi! trong lòng bất giác dâng lên cảm giác đau lòng lan tràn, nhẹ nhàng lướt theo đường nét khuôn mặt, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua là da trắng nõn mềm mại của hắn, từ ngón tay truyền tới từng đợt ấm nóng, mắt mát lạnh như mặt nước bình yên, môi anh đào hơi hé ra, trên mặt tràn đầu nhu tình mật ngọt. Để mặc nàng tác quái trên mặt hắn, Lạc Vũ Trân chỉ hơi nhếch chút, cảm giác được mùi hương thơm quen thuộc của người bên cạnhm nét lạnh nhạt lại ngập nhu tình, khẽ nghiêng mặt sáng bên nàng, để nàng thoải mái vuốt ve trìu mếm yeê thương trên mặt. Ngón tay dừng trên môi hắn, mát lạnh mềm mại, nghĩ tới nơi này vừa cùng môi nàng tàn sát bừa bãi, cuồng nhiệt lại không mất đi lưu luyến ngọt ngào, trên mặt tuyệt mỹ lại đỏ bừng lên, cứ nhìn chằm chằm phát ngốc, một lọn tóc đen rơi trên người hắn, khẽ chạm nhẹ, đầu áp xuống trên người hắn, tay đặt trên ngực đang đập phập phồng của hắn, cảm giác được lực chấn dộng mạnh, Bạch Mặc Y cũng nhắm mắt lại, lẳng lặng dựa vào hắn mà ngủ. Trong không khí toả ra hơi thở ngọt ngào ấm áp, chậm rãi bao quanh hai người, đến cả gió thu từ cửa sổ thổi vào cũng trở nên hiền hoà vô cùng, sợ quấy rầy đôi trai gái ôm ấp lẫn nhau trên giường kia. Áo trắng như tuyết, màu tím trong trẻo lạnh lùng hoà vào nhau, thoạt nhìn thật xứng đôi, hài hoà quá, giống như cùng một thể vậy. Vân Tri canh bên ngoài, nghe được hơi thở đều đều bên trong, thở phào, chủ tử đã mấy ngày rồi chưa chợp mắt tý nào, hiện giờ hắn rốt cuộc có thể yên tâm, mà hiện tại hắn duy nhất khó có thể bình tĩnh nổi, cứ để cho chủ tử cùng Bạch cô nương ngủ ngon đi vậy! Đi ra ngoài, cách xa cửa chút, Vân Tri khó hiểu xoa đầu, chủ tử vẫn là quân tử mà, hắn vốn đang nghĩ đến hôm nay xảy ra chuỵện gì chứ, ai ngờ chỉ là ngủ, đơn thuần ngủ mà thôi, aizz! Sao hoàng đế chưa vội mà thái giám đã nóng ruột chứ? Chắc hẳn hắn như vậy, không đúng, hắn cũng không phải là thái giám không ra nam ra nữ kia, hắn đường đường chính chính là nam nhân thật đó! Lúc Lạc Vũ Trần mở mắt ra thì trời đã khuya, ngoài cửa sổ sao sáng lấp lánh, làn gió trong trẻo lạnh lùng mang theo chút lạnh, thổi nhè nhẹ vào trong phòng, tung màn lụa mỏng lên, lay động phong tình. Khuỷu tay hơi chạm nhẹ, lúc mắt nhìn thấy điểm tiếp xúc cánh tay kia, là người cuộn tròn trong lòng hắn ngủ ngọt ngào, đột nhiên hiền hoầ, cả cử động khẽ cũng không dám cứ duy trì tư thế cũ, chỉ sợ động tác nhỏ của mình làm vỡ giấc mộng ấm áp ngàn năm của hắn. Ánh mắt thâm u dừng trên sợi tóc mềm mại, một tay ôm chặt lấy eo nàng vừa phải, khuôn mặt xuất trần thoát tục hơi cười, hoá ra hắn ngủ rất chân thật, ôm lấy nàng vừa cảm giác như mộng, tỉnh laịu chỉ thấy tỉnh táo gấp trăm lần, chăm chú chiếm được mà cố thả lỏng. Có lẽ hắn phải nhanh chân lên mới được, hắn muốn sau này sáng nào tỉnh lại cũng có thể được nhìn thấy dung nhan quen thuộc này, hắn hy vọng cảnh này sẽ là cảnh cuối cùng của họ lúc bên nhau, bình thản yên tĩnh sống trong cuộc sống đầy ngọt ngào chỉ có của họ, ở thế giới của họ, chỉ có hắn và nàng hai người! Y Y à! Mặc kệ tương lai ra sao, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta đau cũng sẽ cười! Ánh mắt dừng trên mái tóc hai người đan xen nhau, thanh nhã như tuyết, mặt phiêu dật xuất trần ngẩn ra, hắn có cảm giác như kết tóc xe tơ vậy, thiên trường địa cửu, thật là chuyện tốt đẹp nhất, hắn, nguồn sống cần hướng tới! Có lẽ ánh mắt hắn quá mức nồng cháy, cũng có lẽ là nàng mẫn cảm quá mức, Bạch Mặc Y không bao lâu cũng tỉnh lại, nhưng nàng vẫn duy trì tư thế thân mật như lúc đầu rúc vào lòng hắn, một tay nắm nhẹ thắt lưng hắn, cả người mềm mại dán sát vào người hắn, không hở chút nào, mặt cười đỏ hồng, hoá ra tư thế nàng ngủ chẳng đẹp chút nào, xem như vậy như nàng không buông hắn ra được vậy! Vô cùng xấu hổ ho khẽ, định rời hắn đi, lại luyến tiếc giờ khắc ấm áp này, cuối mắt mắt nhắm lại, tiếp tục vùi sâu vào lòng hắn, buồn bã nói, "Huynh đã đồng ý với ta không được đổi ý đó!" Nàng cũng không quên lúc trước hắn đã đồng ý hiệp ước không bình đẳng của nàng. Lạc Vũ TRần không nói gì chỉ nắm chặt tay nàng hơn, hôn khẽ lên trán nàng, giọng khàn khàn mát lạnh như vừa tỉnh ngủ, "Không đâu, ta sẽ nhớ kỹ lời hứa với Y Y!" Lời hắn nói qua cho tới giờ đều có nghĩa cả. "Vậy Y Y hắn cũng nên đồng ý với ta, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, nàng cũng phải nhớ rõ nàng còn có ta, đừng gạt ta ra đó!" Không phải hắn không tin, mà rất hiểu nàng, nói lạnh nhạt mà hiểu rõ tương lai, hắn sợ trong tương lai nàng sẽ để hắn cô đơn một mình, không biết từ lúc nào thế giới của hắn không thể không có nàng được! Bạch Mặc Y sợ run chút, khẽ mím môi nói, "Được rồi, một điều kiện đổi lấy mấy sự đồng ý, cứ như là ta ngại lắm ấy!" "Nàng nha, lúc nào mà chẳng chịu thiệt tý nào!" Lạc Vũ TRần bất đắc dĩ hôn nhẹ lên trán nàng chút, nói sủng nịch vô tận. "Đó là đương nhiên, thế giới này cái gì cũng có thể ăn được mà, chỉ là không thể ăn mãi được!" Ngước đầu từ trong lòng hắn lên, đôi mắt tà tà trừng liếc hắn một cái, môi đỏ bĩu ra, trước mặt hắn nàng cứ như một đứa trẻ vậy, ỷ vào sự sủng ái của hắn, theo tính tình cứ làm nũng tuỳ hứng. TRước đây lúc ở cùng Tần Phong không như thế, trước đây không biết, hiện giờ mới hiểu được, người với người khác nhau quá lớn, cả đời này, nàng may mắn vô cùng gặp được hắn! Chưa bao giờ nàng biết cảm ơn, lại có chút cảm kích ông trời! Vận mệnh sẽ không thiên vị bất cứ ai, kiếp trước thiếu của ngươi, kiếp sau nhất định sẽ trả lại cho ngươi! Có thể kiếp trước Lạc Vũ TRần nợ nàng, vì thế đến kiếp này hắn mới yêu nàng trước, hắn đợi nàng! CẢ đời thâm tình như vậy, nàng sẽ bù lại kiếp sau, nếu có kiếp sau hy vọng họ lại cùng yêu nhau! Trong lòng Lạc Vũ TRần cũng ngập tràn vui vẻ hạnh phúc như thế, sư phụ nói tam sinh tam thế vô duyên, lại bị hắn quẳng đi tất, không phải không tiếp thu nổi mà chỉ cảm thấy vận mệnh ở trong tay mình, không cần đợi chín kiếp nạn đi qua, chỉ kiếp này hắn cũng muốn nghịch lại ông trời rồi! Hắn không tin, ông trời muốn chia rẽ hai người rõ là đang yêu nhau đi! Nếu bọn họ yêu có thể làm cảm động trời đất, như vậy cái gọi là Thiên Kiếp có phải cũng trở nên chẳng quan trọng gì nữa hay không? "Nè, người đó là vị hôn thê của huynh sao? Nhìn cũng được lắm đó!" Tuy tự nhủ thầm là không đề cập tới chuyện này nữa, nhưng trong lòng vẫn thấy ê ẩm khó chịu, nói không cần là giả, có thể nói là để ý đi, lại cũng không được coi là để ý, tựa như chiếc ngạnh ở cổ vậy, nuốt không xuống, cũng nôn không ra được, cứ bị mắc ở chỗ đó mãi. Thật sự nói thẳng ra, nàng lo cho hắn bị áp lực gia tộc, nếu có một ngày hắn không thể không thoả hiệp, vậy nàng phải làm sao đây? "Hẳn là vậy!" Lạc Vũ Trần đáp thản nhiên, giọng nhẹ như gió thoảng nói rõ hắn chẳng coi chuyện này là gì, hơn nữa hắn để ý cũng chỉ là bởi nàng để ý mà thôi, hiện giờ lại không giống như trước, trưởng bối tặng nữ nhân cho hắn, hắn cho dù không muốn, cũng nuôi ở sau viện, nhưng có nàng, hắn sẽ không để bất kỳ nữ nhân nào tới gần mình, những người sau vườn đó, hiện giờ hắn cũng cho người ta giải tán bớt dần, một số không muốn đi, hắn an bài các nàng ấy một cuộc sống khác, cho các nàng ấy một thân phận khác, bắt đầu cuộc đời mới! Ít nhất hắn cam đoan, hắn chỉ thuộc về mỗi mình nàng! Nguỹễn Thanh Âm khác hẳn nữ nhân khác, nàng ta là con gái của tam hộ pháp, là từ nhỏ vẫn dạy dỗ hắn, chuyện này tự xử lý hắn không thể không bận tâm đến cảm thụ của trưởng bối! "Thật xin lỗi, để nàng chịu uất ức rồi!" Lạc Vũ TRần áy náy nói khẽ. "Uất ức thôi mà, cũng khổ chút, nhưng chỉ cần huynh không chê ta làm quá mức là được!" Với Nguyễn Thanh Âm, tuy Bạch Mặc Y bảo không tới mức ghét đến cực điểm, nhưng cũng chẳng thích loại này, với khiêu khích lần nữa của nàng ta, sự nhẫn nại của nàng có hạn, nàng cho tới bây giờ không phải là kẻ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục gì cả! "Chỉ cần không có điều đó, nàng muốn sao cũng được cả!" Vỗ nhẹ mái tóc của nàng, LẠc Vũ TRần thích lùa ngón tay sâu vào trong mái tóc như thác nước đổ xuống, loại mềm mại này, chui tận sâu vào tận lòng hắn, làm cho hắn trong nháy mắt trở nên mềm mại. Khả năng gì cơ? Đáy lòng Bạch Mặc Y kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi lại, hắn không muốn nói, nàng cũng không hỏi! Chủ yếu nàng biết, hắn nói có thể là trên người nàng, tận sâu trong lòng hắn vẫn có chút sầu lo đi! Khẽ ngồi dậy, tóc lướt bao bọc bên dáng người lung linh của nàng, có loại quyến rũ phong tình nổi lên. TRên khuôn mặt trắng nõn hồng hào đôi mày hơi cau lại, khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, mím môi nói nhỏ, "Ta cần phải trở về!" Ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối mịt. Nghĩ đến lúc chấm dứt cảnh hai người ở chung với nhau, lòng đột nhiên trầm xuống, lúc này nàng thật sự không muốn rời đi! Nàng ỷ lại hắn, theo thời gian càng nặng hơn, tình ý như ngọn sóng nhỏ lưu luyến, trôi lơ đãng, bóng hắn trong thế giới của nàng, ở khắp mọi nơi! Mà làm cho nàng hơi bất an khủng hoảng chút là, nếu có một ngày thế giới của nàng không có hắn, thật sự tối tăm tới mức nào nữa đây? Nghĩ đến một ngày trong tương lai đó, nàng và hắn không bên nhau, lòng đột nhiên băn khoăn, cắn môi, nhìn hắn thật lâu, nói, "Hoá ra huynh mới là mảnh đen tối kia, là kiếp sống khắc nghiệt của ta!" Hắn tính kế, đem lòng nàng cũng tính kế bên trong! Thân thể mềm mại hơi nghiêng nghiêng, dùng tay chống trên người hắn, có cảm giác nữ trên nam dưới, đôi mắt ngọc của Lạc Vũ Trần loé sáng, thản nhiên cười nhìn nàng, với lời nói vô nghĩa của nàng không thể phủ nhận, hắn tại cảnh đuổi bắt, lợi thế lớn nhất của hắn là lòng nàng, nếu không có lòng của nàng, hắn đến chút thắng lợi cũng không có! Hơi buồn bực lướt qua người hắn, lắc mình xuống giường, tóc đen lướt qua hai má hắn, mắt híp lại, đưa tay ra giữ chặt, làm cho làn tóc đen mướt kia dừng lại ngắn ngủi trong tay hắn, mùi hương thơm quyến rũ vương vít trong mũi, hít vào thật sâu! Da đầu bị đau, Bạch Mặc Y tức giận quay lại, đập vào mắt là ánh mắt say mê của người nào đó, vẻ mặt thích thú, màu đen của tóc, tay trắng nõn, quấn quít vào nhau, hình ảnh tuyệt đẹp, đột nhiên Bạch Mặc Y sửng sốt, hắn thế mà lại yêu mái tóc của nàng như thế ư? Mặt cười đỏ bừng lên, đưa tay giật lại, lực hơi mạnh, nhưng người nào đó lo lắng nàng tự làm mình bị thương, lập tức thả tóc trong tay ra, dùng ánh mắt hơi ai oán liếc nhìn nàng một cái, như đang trách móc nàng đừng cướp đoạt quyền lợi này của hắn, phải biết hắn thật sự rất yêu mái tóc đen này của nàng. Vẻ mặt của hắn, làm trong lòng Bạch Mặc Y cũng không biết rõ cảm xúc gì, nàng càng hiểu được, nàng chỉ là một u hồn, cơ duyên xảo hợp mới chiếm được thân thể này, ngoài linh hồn là của mình ra, thì tất cả cũng không phải là của mình, hắn yêu mái tóc của nàng, cũng yêu Bạch Ngữ Thanh nàng, nàng thấy rất mất tự nhiên, không thoải mái. Càng buồn bực hơn là, nàng biết mình ghen tị, nhưng là ghen với thân thể của mình, nói thẳng ra là, không có người nào cả, nàng lại không thể nói rõ ra được mà! Nàng sao nói được linh hồn của nàng lại để ý đến người hắn chứ? Điều này được gọi là gì chứ? Mặt trong trẻo lạnh lùng trầm xuống, tóm lại, nàng hiện giờ ảo não vô cùng, oán hận trừng mắt nhìn người nào đó một cái, xoay người đi ra ngoài, để người này yêu mái tóc ư, ngày nào đó bà cô ta đây mất hứng, cho một đao, chặt đức ba ngàn sợi tóc phiền phức này đi cho mà xem! "Y Y, nàng sao vậy?" Người nào đó rốt cục hoàn hồn, tự dưng cảm xúc của cô gái không thích hợp, đứng dậy gọi với theo. Đá một đá làm cái ghế trước mắt đổ, tức giận đi ra tới cửa, Vân Tri bên ngoài đột nhiên đứng dậy, một lòng thắc mắc, hai người này đang yên đang lành, sao tự dưng lại náo loạn lên thế chứ? Còn đá gì đó nữa? Vừa nghe tiếng thì đã biết là do Bạch cô nương gây ra, chủ tử hắn lạnh nhạt như nước, sẽ không làm ra động tác thô lỗ này đâu, chủ tử không tốt chút nào, trái tim bé nhỏ của hắn không kiềm chế được đập mạnh! Lạc Vũ TRần cũng ngây ra chút, nhưng động tác nhanh hơn não, cả giầy cũng chưa kịp đi vào đã ngăn Bạch Mặc Y vừa mở cửa ra. Vân Tri đang ở bên ngoài giật mình nhìn cửa lớn mở rộng thấy chủ tử đi chân trần, đóng sập cửa lại, ôm cô gái đang giận dỗi ngồi lên giường lần nữa, vừa giận vừa vén mái tóc nàng lên, nói ôn nhu, "Y Y à, nàng giận cũng cho ta hiểu nàng đang giận gì được không? Hay là nàng giận không phải cuộc sống này?" Đây cũng là lần đầu tiên hắn không hiểu rõ lòng nàng, loại cảm giác thoát khỏi tay hắn, hắn cực kỳ không thích! Bạch Mặc Y hơi nghẹn, chẳng buồn nói, nguyên nhân nàng giận nàng có thể nói được sao? Đáp án là không thể! Không ngờ có một ngày nàng lại ghen vớ vẩn kiểu này, ngước khuôn mặt nhỏ lên rầu rĩ nói, "Không sao, ta chỉ nghĩ đến Vô Thương, trong lòng thấy khó chịu!" Nàng cũng không nói thật hắn cũng chẳng hỏi lại cho rõ, đi giầy vào, ôn nhu ôm nàng, đặt lên ghế, vừa an ủi vừa vuốt ve máu tóc nàng, thật là giận vớ vẩn thật. Trong gương xuất hiện hai gương mặt tương phản, vẻ mặt cô gái đen sì, sát khí đằng đằng trừng mắt nhìn nam nhân trong gương không biết sống chết kia! Bỗng phát hiện ra, hoá ra nam nhân thông minh cơ trí tuyệt đỉnh cũng có lúc ngốc ngếch, ngẩn người ngắm! Lúc này nàng giận muốn giết người lắm! Vẻ mặt nam nhân trong gương ôn nhu, từng giọt thâm tình có thể xắt ra thành nước được, nhìn bóng người áo tím trong gương, động tác trong tay hắn càng ôn nhu hơn, như đang nâng niu món bảo vật trân quý nhất vậy, sợ lỡ tay thì sẽ làm nát! Lúc này hắn bị tình yêu làm mờ mắt! Cô gái đang ghen lồng lộn, trong lòng nam nhân ngọt ngào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]