Sau khi Lưu Phong rời dịch quán, vội vàng đi tìm Ngọc Vô Ngân, chạy rất xa, mới nhìn thấy Ngọc Vô Ngân, trong trẻo lạnh lùng cao ngạo đứng một mình trên đỉnh núi, biển cả mêng mông, cô đơn lạc lõng, cả người lạnh băng, khoanh tay đứng, áo đen bay phần phật theo gió, tay áo bay lên, nhưng một bức tượng đá, uy nghi sừng sững giữa đất trời, như trải qua kiếp nạn lớn, chìm nổi khôn cùng trong bể khổ mêng mông.
Trên bầu trời có mấy vì sao sáng. ánh trăng như nước, lạnh tán trên cây, như phủ thêm lớp sương lạnh trên người hắn, ngưng tụ thành nước, kết thành băng.
Trong gió có tiếng hít thở ồ ồ, như kể ra chút u hồn bất bình thế gian, cuộc đời chìm nổi, vận mệnh bất công, cúi đầu ca khóc, ưu thương vờn quanh.
Lưu Phong nhìn bóng hắn, giống như trong trời đất này chỉ có mình hắn cô độc, nhiễm tang thương, lộ ra chút mệt mỏi, lòng có ghen tuông, đau lòng thay chủ tử nhà mình, ngài ấy thật cô tịch, nội tâm như bị đóng băng vậy, nếu được hắn hy họng chủ tử có thể cùng Bạch cô nương sống đến già cả đời, nhưng hai người họ, hiểu lầm rất nhiều, bỏ qua rất nhiều, không hiểu nhau cũng nhiều.
"Chủ tử, Lạc Linh Cẩm đêm khuya dẫn theo Bạch cô nương đi ra ngoài, có nhiềungười ngựa tiến vào sơn cốc kia, người của Lạc công tử ở đâu đó, đoán chừng hai bên thiệt hại rất nặng!" Lưu Phong cúi đầu nói, ít nhất khi hắn trở về, hắn chỉ biết có nhiêu vậy.
"Được, đi nào, chúng ta đi xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775862/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.