Dự cảm không lành trong lòng càng mãnh liệt hơn nhưng Bạch Mặc Y cũng không nguyện để hắn nắm được cảm xúc của mình, mím chặt môi, lạnh nhạt như gió nhìn hắn, nàng dường như ngửi được mùi sắt rỉ trong không khí, làm cho người ta thấy buồn nôn, không không phải trong không khí mà là từ trên người trước mặt này tràn tới.
Ánh mắt hốt hoảng, nói, "Ngươi làm cái gì rồi?"
Lạc Linh Cẩm tiến đến từng bước, nắm chặt tay nàng bảo, "Thật ra cũng không có gì, công chúa của ta, trăm ngàn lần chớ chọc giận ta đó!" Đôi mắt hắn loé lên nguy hiểm, ngón tay khẽ vuốt nhẹ trên mặt Bạch Mặc Y, lại bị nàng quay đầu tránh, Lạc Linh Cẩm cũng không để ý, cười khẽ nói, "Chuyện hôm nay ta rất giận, ta có thể dễ dàng tha thứ cho sự tuỳ hứng của nàng, nhưng mà nàng cũng phải nhớ kỹ, sau này nàng là người của ta, là hoàng tử phi của lạc quốc, là một quốc gia chi mẫu, hành vi của nàng cũng cần để cho ta chấn chỉnh chút, chuyện hôm nay, chỉ là một chút dạy dỗ thôi!" Nói xong, bỏ tay nàng ra, trong mắt loé lên lệ khí và tàn ác nồng đậm.
Hắn quả nhiên biết! Trong lòng Bạch Mặc Y sáng tỏ, lạnh lùng cười, có chút khinh miệt bảo, "Còn chưa bái đường, tất cả vẫn chưa định số, Lạc hoàng tử nói hơi quá sớm đó!"
Lạc Linh Cẩm lại cất tiếng cười, cười dường như nàng không biết, như nghe chuyện ngu xuẩn vậy, nói, "Đều nói ngươi thông minh, xem ra hôm nay cũng chỉ có thế"
Ngón tay lướt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775861/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.