"Huynh ấy thế nào rồi?" Bạch Mặc Y khẽ gật đầu với Vân Tri, đi lên trước, ở đây rất thanh nhã, chỉ có mấy gian phòng hẻo lánh, yên tĩnh.
"Chủ tử không sao, vết lương lành nhanh lắm, còn chuyện đó, BẠch cô ngươi, chuyện vừa rồi người dừng để bụng, họ đều vô tâm cả!" Vân Tri đi sau lưng nàng, hơi ngượng, sợ nàng giận.
"Không sao, ta hiểu mà!" Bỏ lại hai câu nhẹ nhàng, Bạch Mặc Y đẩy cửa đi vào.
Lạc Vũ Trần hơi mệt mỏi nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, nghe được thanh âm, nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên vui sướng và cảm động, nàng đã tới đây! Định xuống giường đứng lên bị BẠch Mặc Y đè xuống, lời chưa kịp nói thì đã bị lạc Vũ Trần ôm chặt vào lòng, như muốn chôn sâu nàng vào trong người vậy.
Mùi hương en thanh nhã ập vào mũi, Bạch mặc Y ngừng chút, đưa tay đẩy hắn ra, cắn môi, mắt hơi áy náy và đau lòng, hạ giọng bảo, "VẾt thương của huynh thế nào rồi?" Đối mặt với thâm tình của hắn, nàng lại có cảm giác rất nặng nề, nặng trịch trong lòng, còn có sự mê man dĩ nhiên, nàng thật sự đáng cho hắn đối đãi thế sao?
"Không sao!" Thấy nàng vô thức chống cự lại, ánh mắt lạc Vũ Trần tối chút, nét vui sướng trong mắt tan dần, kéo tay nàng bảo, "Y Y, nàng đừng áy náy, chuyện đó đều là ta cam tâm tình nguyện!" Lòng lại thở dài, hắn không muốn nàng áy này mới tới gặp hắn.
"Rất xin lỗi!" Bạch Mặc Y không dám nhìn thẳng mắt hắn, ở đó thâm tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775863/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.