Đoàn xe người ngựa đã dừng ở chân núi chùa Pháp La, gió đầu thu thổi tới làm con người thấy khoan khoái nhẹ nhàng, thổi tan mọi phiền muộn trong lòng mọi người khiến cho con người ta cảm thấy đến cả thở cũng đầy áp lực.
Ánh nắng sáng chiếu thẳng vào lá cây trên đầu, lấp lánh, toả ra nhiều hoa ảnh, đón gió đung đưa.
Không khí trên núi rất tươi mát, nhưng mọi người vẫn cảm thấy áp lực nặng nề trong lòng, dọc theo đường đi Bạch Vô Thương đều không nói chuyện, chỉ dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay Bạch Mặc Y, độ ấm lạnh lẽo dâng lên sợ hãi, mà sợ gì chứ? Bé cũng không rõ nữa, khuôn mặt nhỏ cứng ngắc, cứ một lòng đi theo vậy.
Nỗi lo lắng mờ mịt tràn ngập trong tim mọi người, lúc này họ muốn nói gì lại không biết, chỉ lẳng lặng bước từng bước một bên cạnh Bạch Mặc Y lên núi.
Một loạt tiếng vó ngựa phi nước đại đến, rồi một tiếng kêu sốt ruột truyền tới, "Muội muội, đợi ta với, ta đã về!"
Bạch Mặc Y đang bước lên vài bậc quay đầu lại thấy Cung Tuyệt Thương phong trần đang giục ngựa chạy đến, hôm nay hắn mặc cả người là màu đen tuyền, khác hẳn vẻ nhức mắt lúc trước, mặt tà mị cau lại, lộ ra chút sắc bén, nốt ruồi đỏ giữa trán càng yêu mị, làm cho con người ta có cảm giác thị huyết, một tháng không gặp, như đã trải qua một trận gió mưa bão bùng, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm Bạch Mặc Y, phi người nhảy từ trên ngựa xuống, nhoáng cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775829/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.