Đoàn xe người ngựa đã dừng ở chân núi chùa Pháp La, gió đầu thu thổi tới làm con người thấy khoan khoái nhẹ nhàng, thổi tan mọi phiền muộn trong lòng mọi người khiến cho con người ta cảm thấy đến cả thở cũng đầy áp lực. Ánh nắng sáng chiếu thẳng vào lá cây trên đầu, lấp lánh, toả ra nhiều hoa ảnh, đón gió đung đưa. Không khí trên núi rất tươi mát, nhưng mọi người vẫn cảm thấy áp lực nặng nề trong lòng, dọc theo đường đi Bạch Vô Thương đều không nói chuyện, chỉ dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay Bạch Mặc Y, độ ấm lạnh lẽo dâng lên sợ hãi, mà sợ gì chứ? Bé cũng không rõ nữa, khuôn mặt nhỏ cứng ngắc, cứ một lòng đi theo vậy. Nỗi lo lắng mờ mịt tràn ngập trong tim mọi người, lúc này họ muốn nói gì lại không biết, chỉ lẳng lặng bước từng bước một bên cạnh Bạch Mặc Y lên núi. Một loạt tiếng vó ngựa phi nước đại đến, rồi một tiếng kêu sốt ruột truyền tới, "Muội muội, đợi ta với, ta đã về!" Bạch Mặc Y đang bước lên vài bậc quay đầu lại thấy Cung Tuyệt Thương phong trần đang giục ngựa chạy đến, hôm nay hắn mặc cả người là màu đen tuyền, khác hẳn vẻ nhức mắt lúc trước, mặt tà mị cau lại, lộ ra chút sắc bén, nốt ruồi đỏ giữa trán càng yêu mị, làm cho con người ta có cảm giác thị huyết, một tháng không gặp, như đã trải qua một trận gió mưa bão bùng, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm Bạch Mặc Y, phi người nhảy từ trên ngựa xuống, nhoáng cái đã đi đến bên nàng, không nghĩ gì đã gạt Sở Tử Dật bên Bạch Mặc Y ra, Bạch Vô Thương là con của muội muội, là cháu trai ngoại của hắn, hắn chắc chắn sẽ không gạt bé ra, thằng nhóc này thì không được, bất cứ một nam nhân nào tới gần muội muội hắn thì đều là kẻ địch cả. "Huynh đã trở lại rồi!" Bạch Mặc Y nhìn hắn nói thản nhiên, đối với hành động quen thuộc dính sát bên người nàng của hắn nàng tập mãi cũng thành quen, chỉ là tuy những lời này rất lãnh đạm đã xen lẫn tia thoải mái và quan tâm, không thể không thừa nhận Ly thái tử mà nàng sớm biết này giống như một đứa trẻ vậy là người thân của nàng, mấy ngày nay nàng cũng rất lo lắng cho hắn ở bên ngoài ra sao, mãi cho tới giờ khắc này thấy hắn, thì loại lo lắng này mới hết. "Đúng!" Cung Tuyệt Thương ngả đầu trên vai Bạch Mặc Y, mệt quá mà không động, hắn đã chạy trên đường mấy ngày mấy đêm rồi, làm mấy con ngựa chết mệt mà trở về gấp. "Huynh bị thương!" Trong mắt Bạch Mặc Y loé sáng, nhìn sắc mặt khác thường của hắn, trên trán đầy mồ hôi, hơi thở bên tai nặng nề hơn bình thường, không biết vì sao nàng chỉ cảm thấy chuyện hắn bị thương cũng không muốn để người khác biết, thừa nhận thân hắn rất nặng trên vai, nhưng nàng cũng không có biểu hiện gì khác thường mà phối hợp nhịp nhàng với hắn đi chậm rãi lên trước. Một thanh âm rất nhỏ vang lên, đến cả Bạch Vô Thương bên người nàng còn chưa kịp nghe thấy thì đã đưa một bàn tay lén giúp đỡ hắn. Hiện giờ đúng là thời điểm mẫn cảm, nếu đã coi hắn như người thân rồi thì nàng sẽ lựa chọn sự tín nhiệm để duy trì, nhất là hắn không màng gì nguy hiểm mà thời khắc này chạy tới Sở quốc bồi nàng, Bạch Mặc Y lúc nào cũng lạnh lùng lại có chút cảm động. "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi!" Cung Tuyệt Thương mặt tái nhợt cũng nở nụ cười, nói một câu an ủi, được một tấc lại muốn tiến một thước đem tay ôm lấy eo nàng, nội thương trên người rất nặng, muội muội chưa từng săn sóc như vầy, cơ hội này khó mà có được chứ! Rất rõ ràng, Bạch Mặc Y cũng không tin như lời hắn là vết thương nhỏ, nhưng giờ khắc này lại không thể nói gì, trừng mắt liếc hắn một cái, duy trì tốc độ cũ chậm rãi đi lên trên, thật ra hiện giờ nàng rất muốn làm là về Thuỷ Mặc cư, bảo lão nhân Thiên Ky giúp hắn trị thương. Ly thái tử dường như biết ý nghĩ của nàng, chỉ âm thầm nắm tay nàng chút, ngăn động tác phản hồi của nàng. Thời gian hắn còn rất ít, không thể ở lâu tại Sở quốc được, phụ hoàng mất tích một tháng rồi, vẫn chưa có đầu mối, mà hiện giờ Ly quốc lại đúng là loạn trong giặc ngoài, hắn chẳng thể nào phân thân đến bảo hộ nàng được, vì thế hắn chỉ có thể nhìn nàng chọn quyết định này, chỉ để nàng tự bảo hộ lấy mình, qua được cửa này như vậy có một số chuyện hắn mới có thể buông tay để đi làm được. Lúc trước hắn bị người quản khắp nơi, có một số việc muốn làm lại sợ những kẻ đó gây bất lợi với nàng, hắn chỉ đành phải nhịn! "Nè, sao hiện giờ ngươi mới về hả?" Bạch Vô Thương có chút oán giận nhìn kẻ chán ghét luôn lừa bé gọi là cha kia, trong mắt đã có chút nhìn thấy sự kinh hãi vui vẻ, cuối cùng hắn đã đến rồi, nếu không bé tuyệt đối không tha thứ cho hắn đâu! "Thằng nhóc kia, nhớ ta hả? Chỉ biết mị lực bản thái tử là vô địch mà, đến cả trẻ con cũng không may mắn thoát khỏi!" Cung Tuyệt Thương tà mị nhíu mi, trong mắt mang theo sủng ái trêu chọc Bạch Vô Thương. "Hừ, ta sợ ngươi chết làm nương bị thương tâm thôi!" Bạch Vô Thương xem thường, chưa từng thấy nam nhân nào thối như vậy, lúc nào cũng không quên tâng bốc mình mấy câu. "Đúng thế, vì không muốn để mẫu thân cháu, muội muội tuyệt thế mỹ nữ của ta buồn, nên bản thái tử tuyệt đối sẽ không chết được!" Lúc Cung Tuyệt Thương nói những lời này, cố tình nhìn lên trên một chút. Bạch Vô Thương trừng mắt liếc hắn một cái, rất bất ngờ thấy không muốn so đo với hắn, có thể là bởi nhìn sắc mặt hắn tái hơn ngày thường chút, lặng lẽ xụ mặt đi bên hai người, bé là trẻ con không muốn tính toán với người lớn, qua được hôm nay sẽ tính sổ sau vậy! Rất nhanh mọi người đã đến bên ngoài cổng chùa Pháp La, hôm nay chùa rất yên ắng, đến một khách hành hương cũng không, mùi hương bay ra trong viện, lượn lờ như mây khói, mà còn kèm theo trong đó có chút khác thường, có luồng hơi thở nguy hiểm thản nhiên, mang theo sát khí, tuy rất lãnh đạm nhưng người ở đây chỉ sợ ngoài Bạch Vô Thương ra thì ai cũng cảm giác được, sắc mặt mọi người bất giác thêm nặng nề hơn. Một chú tiểu đứng trước mặt họ, vỗ tay nói, "Xin mời các vị thí chủ đi bên này!" Bạch Mặc Y thản nhiên hành lễ, đi theo hướng hắn chỉ, đôi mắt liếc nhìn tất nhưng không thấy gì, khi qua cổng cũng không quên thuận tay nắm lấy vị thái tử gia đi bên người theo, chỉ là một động tác rất bình thường lại làm cho người nào đó vui lên, khoé miệng ngoác ra sắp kéo tới tận mang tai. Trong lòng lại hối hận mãi, sớm biết bị thương mà được muội muội quan tâm vậy, hắn hẳn là nên sớm làm mình bị thương lâu rồi! Ánh mắt Lạc Vũ Trần vẫn dừng trên người Bạch Mặc Y, lúc Cung Tuyệt Thương đến, không ai phát hiện ra mi hắn hơi nhíu lại, thấy hắn vô cùng thân thiết gần gũi nữ nhân kia, lần này cũng không ghen, bởi lúc hắn ta xuống ngựa thì hắn đã nhìn ra hắn ta bị nội thương nghiêm trọng, nữ nhân kia cũng nhìn ra, hai người không lên tiếng vậy thì hắn cũng chỉ đành hờn dỗi nhìn hai người dán sát nhau kia, người đó không phải là người ngoài, là cậu tương lai, chưa ôm được mỹ nhân về hắn tạm thời nhịn, đợi khi nào vết thương hắn ta lành rồi, lại cùng "trao trao đổi đổi" với hắn ta! Đôi mắt ngọc lưu ly của Ngọc Vô Ngân cũng như vô tình hoặc cố ý nhìn, trong lòng hiểu rõ chút gì đó mà không nói chỉ dùng mắt trao đổi, cuối cùng thản nhiên liếc mắt nhìn cảnh rừng núi nồng đậm chung quanh, lại đều lặng lẽ rời mắt cùng bước chân nhẹ vào cửa chùa. Đại sư Hoằng Quang đang ngồi, nghe tiếng động mở mắt, nhìn kỹ, nói một câu phật hiệu, ánh mắt dừng trên người Ly thái tử, bảo một chú tiểu tới nói, "Mang vị thí chủ này đi thiện phòng nghỉ đi!" "Đa tạ đại sư!" Bạch Mặc Y nhìn trên cái người đang định nói lại kia, nói cảm tạ đại sư Hoằng Quang. Cung Tuyệt Thương nhìn ánh mắt cương quyết của Bạch Mặc Y, đành bĩu môi, vặn vẹo không muốn rời đi, hắn tới đây không phải là để nghỉ ngơi, tuy hắn quả thật hơi mệt! "Xuân Nhi, đỡ Ly thái tử đi phòng bên nghỉ đi, cố chăm sóc cho tốt nhé!" Hồng Tiêu Hồng Lăng ở phía sau mà nàng cũng không tin tưởng, nàng lựa chọn tin tưởng Xuân Nhi. "Tốt lắm, tốt lắm, ta đi, bản thái tử khoẻ rồi không cần nàng ta đỡ đâu, tiểu nha đầu à, nàng đi làm điểm tâm đi, ta sắp chết đói rồi nè!" Cung Tuyệt Thương ôm bụng nói phét lên, trừng mắt nhìn Xuân Nhi, có vẻ rất uất ức, muội muội này đem người nàng ấy tín nhiệm nhất cho hắn, biết hắn bị thương hàng động bất tiện, ôi, hắn cảm động chết lên được rồi nè! "Nè, ta nói Hoằng Quang nè, sao thế? Nắm chắc mấy phần rồi?" Lão nhân Thiên Ky cau mày hỏi. Hoằng Quang nhìn lướt qua Bạch Mặc Y, ánh mắt như điện xẹt, Bạch Mặc Y bất giác run lên, có gì đó trong người bị người khác nhìn thấu vậy, "Năm phần" Thật ra so với trước nắm chắc ba phần thì năm phần đã là rất cao, nhưng chẳng một ai ở đây vui cả, chỉ có nắm chắc một nửa, vậy thì cũng biểu hiện rằng còn một nửa nguy hiểm, mà họ đến cả một tia nguy hiểm cũng không dám nghĩ đến. "Thấp như vậy ư?" Thiên Ky lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy không biết làm vậy là đúng hay sai nữa. "Ta thấy các vị thí chủ đã mệt mỏi rồi, hôm nay cũng nghỉ một đêm ở chùa đi, ngày mai bắt đầu!" Mắt Hoằng Quang dừng trên mặt Ngọc Vô Ngân, một chút mệt mỏi kia cũng không dấu được mắt lão. "Cũng được, vậy xin quấy rầy đại sư rồi!" Ngọc Vô Ngân cũng biết trạng thái bản thân hôm nay không tốt lắm, sự tình liên quan đến nàng hắn cần phải rất thận trọng. Bạch Mặc Y cũng có chuyện muốn hỏi vị cao tăng đắc đạo này chút, lập tức cũng đồng ý, lại thêm Ly thái tử bị thương nữa, nàng cũng muốn hiểu biết thêm chút, dù sao thì chuyện cũng không dừng lại một ngày tại đây. Trong lòng ai cũng có tâm sự, Hoằng Quang nói rõ thế vậy thừa lúc hôm nay đem loại bỏ chút nguy hiểm đi, ngày mai chắc yên tâm hơn, bởi có người thừa lúc họ vậy mà vận công thì họ chẳng có chút phản ứng lại, tự mình bị thương thì không sao, mà cứ nghĩ đến chuyện liên quan tánh mạng nàng thì trả giá này họ không dám nhận nổi. Trong phòng chỉ còn lại đại sư Hoằng Quan và Bạch Mặc Y hai người, những người khác biết nàng có chuỵện muốn hỏi thì cũng đều ý tứ không nói gì nữa, đến cả Bạch Vô Thương cũng bị mang đi. "Đại sư, có cơ hội cho ta trở về một chuyến hay không?" So với lần kích dộng trước thì lần này Bạch Mặc Y lại bình tĩnh hỏi,. "Xin thứ cho lão nạp không biết được!" Hoằng Quang làm dấu chữ thập đáp, mí mắt cụp xuống, che khuất tia sáng, mặt mũi hiền lành bình thản. "Đại sự, điều ta cần cũng không nhiều, chỉ muốn trở về liếc mắt nhìn một cái mà thôi!" Bạch Mặc Y vội vã tới nơi này, ngóng trông mãi ngày này, không hoàn toàn là chuyện khôi phục nội lực, mà chủ yếu là muốn trở về nhìn Thiên Thiên một lần. Nếu không nhìn thấy một lần, nàng vĩnh viễn sẽ không an lòng mà! Nhất là nàng biết được, có thể nàng trở về một ngày, lòng nàng càng sốt ruột hơn, lại nôn nóng hơn, đêm ngày mong ngóng, đợi chờ cơ duyên trong miệng đại sư Hoằng Quang bảo đến ngày đó! Trong lòng có chút hy vọng, lại như ngọn lửa chậm rãi thiêu đốt, nàng cảm thấy rốt cuộc nàng đợi không nổi nữa, cái loại khẩn cấp sốt ruột cứ đánh sâu vào lòng nàng, cái loại tình cảm mẹ nhớ con cồn cào làm nàng sắp điên mất rồi. Nếu nàng không biết khả năng này, vậy thì nàng sẽ nén nỗi nhớ trong lòng lại, sẽ cho tạo cho mình cơ hội hy vọng, nhưng hiện giờ nàng đã biết rồi, vậy bất kể có hậu quả gì nàng cũng đều muốn thử một lần, bởi đó là con trai của nàng, là nàng vĩnh viễn không thể dứt bỏ mối vướng bận ấy được. "Lão nạp vẫn nói lại câu đó, nếu gặp thì sẽ được gặp lại thôi!" Tuy không trả lời rõ ràng ngay nhưng cũng cho Bạch Mặc Y một tin tức quan trọng, nàng có thể nhìn thấy Thiên Thiên, trên mặt có chút thoải mái hơn, hơi cúi đầu nói, "Cảm ơn đại sư!" Váy tím nhẹ xoay, bóng dáng nhẹ nhàng biến mất ngoài cửa, lúc này đại sư Hoằng Quang mới ngước mắt lên, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chuyện lần này, hiện giờ lão đến cả năm phần cũng nắm không chắc nữa. "Nàng ấy vẫn muốn trở về sao?" Không rõ Lão nhân Thiên Ky từ chỗ nào đi ra mặt mày nhăn càng sâu hơn, trong mắt quá lo lắng. "Tình mẹ con sâu nặng, xa cách dị thế, nhưng cũng không thể buông được!" Ban đêm trong đô thành Sở quốc vắng lặng, mà chùa Pháp la Tây Sơn lại lộ ra không khí nặng nề, tăng nhân trong chùa đã sớm đi ngủ rồi, chẳng còn gì ngoài mấy tiếng côn trùng kêu, không còn tiếng động nào. Trong rừng rậm chùa Pháp La lại đang tràn ngập một trận thị sát tàn khốc, đao kiếm chạm nhau len keng trong trẻo, loé sáng dưới trăng, đao nhiễm máu tanh loé lên lạnh lùng, trên đất vô số hài cốt, máu tươi nhiễm đỏ nhân sâm, chui sâu vào tận trong bùn đất tràn ngập mùi máu tanh, theo gió bay xa, càng xa càng đậm. Trong chùa vẫn yên tĩnh như cũ, như biết hết tất thảy, lại như chẳng chút cảm kích nào, đêm nay, đến cả một tăng nhân đi tiểu cũng không thấy, cả ngôi chùa giống như một đứa trẻ ngủ say dị thường trong lòng mẹ vậy vẫn bình tĩnh an ổn. Cung Tuyệt Thương bị thương rất nặng, nhưng có lão nhân Thiên Ky y thuật cao mình chỉ một lần châm cứu, cho hắn ăn mấy viên thuốc, thì vị thái tử này đã không chịu ngồi yên mà nhảy loạn lên rồi, ôm chầm hôn lão nhân Thiên Ky một cái, làm cho lão nhân ấy bị náo loạn mà đỏ cả mặt, cuối cùng chịu không nổi sự nhiệt tình của hắn mà vội vã rời đi. "Huynh....Phụ hoàng thế nào rồi?" Bạch Mặc Y dừng chút, vẫn không quen có một người xa lạ tự dưng xen vào gọi là cha nuôi ấy, hơn nữa người đó vốn là một người đứng đầu một quốc gia, miệng tự dưng gọi thế làm nàng bất giác thấy rất mất tự nhiên. Cũng may Ly thái tử cũng không để ý lắm, thấy nàng nhìn chằm chằm thì ngoan ngoãn nằm xuống, tay vẫn không quên kéo tay áo Bạch Mặc Y thích thú, thật ra hắn muốn kéo là kéo tay muội muội nhưng mà hắn lại không dám. Nghe thấy nàng hỏi, vừa rồi mặt còn cười hi ha bỗng trầm xuống nói, "Muội muội, sau này nàng càng phải cẩn thận hơn đó, chuyện này có liên quan đến vị Sở quốc kia!" Hiện giờ thân phận cũng sẽ dẫn theo nguy hiểm cho nàng! Đây cũng là mục đích hắn đến Sở quốc lần này, nếu được, sau chuyện này, hắn muốn mang hai mẹ con nàng rời đi, chỉ cần đặt dưới con mắt hắn thì hắn mới yên tâm được! Quả nhiên là bọn họ làm! Cứ việc trong lòng đã sớm nghĩ đến, Bạch Mặc Y vẫn hơi có chút kinh ngạc, bắt cóc vua một nước, chuyện này liên quan đến hoà bình hai nước, xem ra Sở Quân Hạo nhịn không nổi rồi! "Vẫn chưa tìm được người sao?" Để ý tóc bên tai, Bạch Mặc Y cau mày trầm tư. "Đối phương rất giảo hoạt, hành động nhanh chóng theo kế hoạch bí mật, cũng có tâm trí nên không dễ mà tìm ra được" Cung Tuyệt Thương cụp mắt xuống, trong mắt loé lên tia tàn khốc nồng đậm, nhưng trong lòng lại không lo an nguy của phụ hoàng bởi hắn biết Sở Quân Hạo biết hắn không chứng cớ, không thể chứng minh là hắn ta làm, lúc này cũng không dám xuống tay với Ly quốc chủ, nhất định là đang đợi thời cơ đàm phán cùng hắn. "Có biết vị trí cụ thể hay không?" Họ tra xét lâu như vậy, không thể không có chút tin tức nào chứ. "Có, Giống như người của Sở Quân Hạo vậy, nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất!" Tay Cung Tuyệt Thương rốt cuộc cầm tay Bạch Mặc Y lắc lắc, trên mặt hơi đắc ý, có chút chẳng để ý gì họ thảo luận chuyện quốc gia đại sự và tánh mạng người thân mà chỉ nghĩ muốn có cơ hội được gần gũi bên muội muội nhiều hơn, nắm tay nha, hắn đã nghĩ lâu lắm rồi đó! Bàn tay mềm mại không xương ôn nhu, mịn như tơ ngọc vậy, mắt Cung Tuyệt Thương loé sáng nhìn chằm chằm, thật muốn cắn một miếng quá, xem ăn có ngon không nữa? Tay bị người nào đó kéo, Bạch Mặc Y cố rút ra, tiện tay vỗ nhẹ lên tay hắn chút, nhìn hắn bất mãn bĩu môi, bảo, "Nói vậy người có khả năng giấu trong hoàng cung không?" Cũng chỉ có chính Sở Quân Hạo mới không dễ làm cho người ta tra ra, nơi đó canh gác nghiêm ngặt, lại ngay dưới mắt mình, trách không được mà người khác không có cách nào. "Đừng có lo, hai ngày nữa ta sẽ nghĩ cách đi xem xem sao!" Với Bạch Mặc Y, Cung Tuyệt Thương chẳng giấu diếm gì, trong lòng nghĩ gì thì nói đó, hắn cũng không phải là kẻ dễ tin người khác, nhưng mà với muội muội này thì hắn rất tin tưởng. "Chú ý an toàn đó!" Bạch Mặc Y cũng không biết bảy ngày nữa có thể lại đây không nữa, người khác nói nàng cũng sẽ không nói, chỉ nói ra mấy chữ đơn giản nhưng đã là quan tâm lớn nhất của nàng rồi. "Được, ta sẽ cố gắng, đừng quên ta còn muốn làm cha của Vô Thương đó! Không chết được đâu!" Người nào đó lén cười trộm, được người khác quan tâm cảm giác được lắm, mắt phượng hẹp dài hiện lên chút thương cảm. "Vậy thì huynh đi nghỉ đi, hai ngày nay cố gắng dưỡng thương cho tốt nhé!" Bạch Mặc Y đứng lên, nói thản nhiên rồi ra ngoài, "Hả? Muội muội đừng đi, người ta còn muốn muội theo giúp ta một lúc nữa mà!" Cung Tuyệt Thương vô lại ôm lấy cánh tay Bạch Mặc Y, nhưng chú chó nhỏ cọ cọ đầu vài cái, tuy hắn là thái tử một quốc gia nhưng từ nhỏ không mẹ, được người hầu trong cung nuôi lớn, phụ hoàng tuy rất thương hắn nhưng lại không cho được một phần yêu thương, từ nhỏ đến lớn gần gũi nhất vẫn là bà vú, nhưng bà vú chung quy cũng không phải người thân, nên tận đáy lòng khát vọng thật sự sâu, mãi cho tới khi gặp Bạch Mặc Y, biết nàng và nhận thân thế, nhận nàng làm muội muội, hắn mới có cảm giác có người thân, một loại hương vị của người mẹ. Trong lòng hắn, Bạch Mặc Y không chỉ là muội muội, mà cũng thay cả phần tình thương của người mẹ hắn thiếu lúc nhỏ đến lớn, khả năng này cũng bởi nguyên nhân nàng vẫn coi hắn là trẻ con đi, chỉ cần có thể được ở lại bên cạnh nàng, hắn không ngại làm nũng trước mặt nàng, ăn chắc là nàng sẽ mềm lòng với hắn! "Ngủ đi!" Bạch Mặc Y trừng mắt, chậm rãi phun ra hai từ, cương quyết cự tuyệt. "Nàng cùng ta, ta sẽ ngủ!" Cung Tuyệt Thương không thuận theo cứ kéo nàng lại chớp mắt nói, 'Một lúc thôi, chỉ một lúc thôi có được không? Ôi ngực ta đau quá, đau chết mất!" Ôm ngực, lại ra sức nặn ra hai giọt nước mắt, trông cực kỳ đáng thương nhìn Bạch Mặc Y. Bạch Mặc Y bất đắc dĩ nhìn nam nhân giả vờ kia, lòng lập tức nhũn xuống, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh hắn, bảo, "Mau ngủ đi!" Cái gì mà ngực đau chứ, không cần nghĩ cũng biết là giả vờ, nhưng cứ nghĩ đến chuyện hắn bị thương nặng vậy mà còn bồi bên nàng thì lòng nàng đã mềm nhũn hẳn! Thế này Cung Tuyệt Thương mới vui vẻ thành thật nằm xuống, nhưng hắn cũng biết ở ngoài có mấy vị nam nhân đang đợi nàng đó, hắn một tháng đã không gặp muội muội rồi, không cho nàng đi ra ngoài đâu! Ai bảo hai kẻ đó ngày ấy xuống tay nặng với hắn như thế chứ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]