Da thịt trắng nõn nà như nước, lông mi cong vút lấp lánh sáng, chớp chớp phong tình vô tận, con ngươi đen láy cứ đảo lên đảo xuống linh động, làm cho người ta có chút cảm giác bất an không tốt, nốt ruồi son giữa trán tràn ngập mị hoặc, ướt át chói mắt, giống như viên đá rubi vậy, sắc môi đỏ mọng vừa lúc giơ lên, tóc đen hỗn loạn bên gối đầu, nhìn phóng đãng không kiềm chế được, chăn trên người trượt xuống tận hông, quần áo do hắn cứ vặn vẹo không ngừng nên cảnh xuân càng lộ, da thịt trơn nhẵn mêm người sáng bóng, toả ra mùi thơm khác phái. Bạch Mặc Y hơi nheo nheo mắt, trong mắt loé sáng lạ thường, tay trong áo cứ rục rịch không yên, tiểu cực phẩm này lại còn vô lại khoe khoang phong tình, nàng cũng nhịn không được định làm gì nhỉ? Thế nào cũng thấy trông giống nữ nhân ghê, nếu không phải lần trước chạm phải bộ ngực dẹt kia của hắn thì nàng tuyệt đối hoài nghi là hắn nữ phẫn nam trang mà thôi! bỗng nghĩ đến một vấn đề, mắt híp lại lộ ra chút sắc bén, nhìn Cung Tuyệt Thương chằm chằm bảo, "Huynh bao nhiêu?" Cung Tuyệt Thương đang cố trên giường phát huy mị lực kinh người thì lại thấy buồn bực trong lòng, vì sao muội muội lại nhìn hắn thờ ơ vậy chứ, bình thường người khác chỉ liếc mắt xem một cái chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái thôi thì đã nhịn không được nhào lại rồi, hắn nghĩ làm cách nào lừa muội muội để ôm một cái mà khó quá hà? Rất nhớ nàng cũng từng ôm nhóc quỷ kia cũng ôm hắn giống thế được không! Người nào đó đang rối rắm trong lòng lắc lắc ngón tay, nghĩ xem làm cách nào lừa nữ nhân ôm một cái thì lại đột nhiên nghe nàng mở miệng, chẳng chút suy nghĩ bảo, "Hai mươi" "Tháng mấy?" Giọng nữ nhân có tia nguy hiểm, có chút hương vị nghiến răng. "Tháng mười một" Cậu bé ngoan lại thành thật trả lời, không bằng nhìn mặt bình tĩnh của nữ nhân kia. "Ngày mấy?" Những lời này dường như được nghiến ra từ kẽ răng, giọng quyết đấu thánh thót vang lên trong phòng vắng. Một cảm giác nguy hiểm trào lên, Cung Tuyệt Thương cuộn chăn lên chui thẳng vào trong, nhỏ giọng nói, "Mười tám!" Vừa nói xong, đột nhiên ý thức được là gì ảo não cắn phải đầu lưỡi. BẠch Mặc Y bỗng đứng lên túm Cung Tuyệt Thương đang cuộn trong chăn lại, nói hung tợn, "Huynh và ta cùng ngày sinh nhật, dựa vào cái gì mà dám bảo ta gọi ngươi là ca ca chứ hả?" Căhngr những cùng ngày mà còn cùng năm cùng tháng, không rõ vì sao, trong lòng bỗng có một luồng mất mát, vì sao mất mát, nàng cũng không rõ cho lắm, chỉ là cái loại hy vọng xa vời này đột nhiên tan biến đi, rõ ràng biết là không thể mà vẫn toát ra hy vọng tận đáy lòng, hy vọng ấy thật nhẹ thật đạm. Vốn nàng còn ngây thơ ảo tưởng bản thân có lẽ thật là muội muội ruột của hắn kìa, hiện giờ xem ra không thể rồi, còn có chút thấy thương tâm khổ sở nữa, chính mình và hắn chẳng quen thân gì, đột nhiên hắn đối xử tốt, đi khắp nơi giúp đỡ nàng, mục đích là vì sao chứ? Nghĩ đến mục đích hắn tiếp cận mình, trong lòng lại thấy khổ sở vô cùng! Mờ mịt buông hắn ra, liếc mắt nhìn hắn một cái mà thông cảm và phức tạp, Bạch Mặc Y cũng không nói câu nào đi ra ngoài, bóng dáng lạnh lùng trong trẻo và cô đơn tiêu điều, nhưng vẫn đứng thẳng quật cường, giống y như tính cách nàng vậy. Cung Tuyệt Thương kinh ngạc nhìn bóng nàng, trong lòng lại khổ sở mãi, vừa khổ vừa chua xót đau nhức, nói nhẹ nhàng, "Muội muội à, mặc phát sinh chuyện gì, nàng đều là muội muội của ta, là người thân của ta!" Biết nội tâm nàng mẫn cảm, nhất định là muốn được cái gì, nhưng hắn thật sự không có ác ý với nàng, hắn thầm nghĩ muốn thương yêu nàng thật nhiều, cố gắng tận lực để bảo vệ nàng. Ló đầu ra nhìn cánh cảư kia đột nhiên đóng lại, trong lòng cũng nản đi chút, lập tức lại lẩm bẩm, "Biết nàng chẳng dễ tin ai, không sao cả, ca ca ta vẫn rất kiên nhẫn!" Mang theo sự mệt mỏi đồi bại chui vào chăn nhắm mắt lại, thôi bỏ đi, đã biết thân thể mệt mỏi suy yếu chống đỡ không được rồi, mai sẽ tìm muội muội tâm sự cho rõ, ít nhất làm nàng đừng đề phòng hắn quá nặng. Đêm trên núi yên tĩnh, trăng trên cao rất sáng, thổi vào chùa có mùi hương khói, mang theo mùi máu lúc có lúc không từ xa bay tới, rất nhạt rất nhạt, không phân rõ được. Bóng tím trong trẻo lạnh lùng đứng trong viện, nhìn lên trăng sáng tỏ, trên mặt bình thản, con ngươi như gợn sóng lại bất động, làm cho người ta liếc mắt một cái mà nhìn không thấu, nhìn không ra cảm xúc trong lòng nàng là gì. Lạc Vũ Trần nhẹ nhàng đi tới, giọng mát lạnh mang theo tia ôn nhu quan tâm bảo, 'Đêm đã khuya, gió lớn lắm!" Bạch Mặc Y không nhìn hắn, mắt nhìn chằm chằm vào ánh trăng trên cao, mãi sau mới bảo, "Đúng vậy, gió này không nhỏ!" Cân bằng ba nước đã bị đập vỡ, chiến tranh hết sức căng thẳng, sóng gió này sao có thể gọi là nhỏ chứ! Chỉ vì thân mình không khỏi, bị người khác chọn làm quân cờ, đứng nổi bật nhất, lại trông có vẻ bình tĩnh lạ thường, nguy hiểm khắp mọi nơi, mà đường về của nàng ở đâu đây? "Tất cả có ta rồi!" Lạc Vũ Trần thản nhiên nói, lại làm cho người ta có cảm giác an tâm, mà hắn cũng vì những lời này mà trả giá hết thảy, vì nàng, sẵn sàng hy sinh tất cả! Bạch Mặc Y chậm rãi quay đầu, mắt nổi lên tia gợn sóng, gió như lại nổi lên thổi trên mặt nước, sóng lay động, cũng làm cho lòng hồ nàng rét lạnh như được chút mặt trời chiếu sáng, ôn nhu lo lắng loé lên mang theo những đoá hoa trên mặt nước lấp lánh. Bóng trắng bao phủ hoa trăng, quẩn quanh một vùng sáng mông lung mờ ảo, phiêu diêu như thần tiên, cao to tao nhã như băng liên trên đỉnh ngọc tuyết phong, đôi mắt màu ngọc lưu ly lưu luyến đầy thâm tình, theo gió lạnh ập đến trên người nàng quẩn quanh như ngàn sợi tơ, cuộn nàng tránh không được, trốn không thoát lại mang theo tia dụ dỗ trí mạng, hấp dẫn nàng từng bước tiến vào. Giọng thanh nhã ấy nhẹ như lông hồng chạm nhẹ vào cánh cửa lòng nàng, dường như nàng có thể nghe thấy thanh âm trong tim chớp lên, một luồng khí nóng toả ra tràn ngập khắp người, khắp chân tay.... Chống lại thâm tình của hắn, nàng nhất thời không biết nói gì, chỉ dường như bình tĩnh của nàng đang cách nàng rất ra, vô thức cắn môi, nhìn hắn xuyên qua màn đêm, trong mắt loé lên mờ mịt, chẳng biết chút nào con đường phía trước. TRước mắt cái người giống như thần tiên ấy càng ngày càng tới gần, mùi sen thơm ngát thanh nhã mang theo hơi thở mát lạnh truyền đến, Bạch Mặc Y cụp mắt xuống, lông mi cong dài che mất tầm mắt rung động, tay trong áo chậm rãi nắm lại, toàn thân bất giác cứng ngắc, trong đầu hiện lên cảnh hôn ngày ấy, còn có cảnh tiếp xúc thân mật hắn bón nàng uống thuốc , trên mặt lạnh băng lại thản nhiên hơi đỏ bừng khó nhận ra, may là bóng đêm đủ tối, ánh sáng mờ đủ giúp che tia xấu hổ nổi lên trong lòng nàng, trong không khí nổi lên cảm giác ái muội, quanh quẩn mãi bên hai người. Ống tay áo trắng bỗng giật mình, Lạc Vũ Trần kiềm chế ý nghĩ muốn đem nàng ôm vào lòng lại, giọng ôn nhu nhẹ nhàng vang lên, "Ta hy vọng sau bảy ngày nàng vẫn hoàn hảo đứng trước mặt ta!" Với nàng hắn thật không có tia nắm chắc, trong lòng nàng có vướng mắc, có chấp niệm rất sâu, một lòng muốn được trở về nơi cũ, hắn không biết nên làm gì, mới có thể làm nàng ở lại hoàn toàn. Còn lời đại sư Hoằng Quang nói thì lại làm hắn thấy sợ hãi, biết nàng sẽ có cơ hội di hồn một lần, nếu nàng không muốn trở về vậy thì nàng đem hồn tan biến mây khói, cho dù hắn có đợi thì cũng là ba kiếp ba đời, cũng không phải là duyên với nàng! ***** Bạch Mặc Y không đáp, nàng cũng không biết chính mình ra sao nữa? Nếu có thể được trở về nàng không rõ nàng có thể buông tay không nữa, Thiên Thiên là lòng của nàng là mối bận tâm hết thảy của nàng. Nàng trầm mặc làm Lạc Vũ Trần hoảng hốt, trong lòng càng thêm xác định chắc chắn thêm, tay thon dài nắm lấy nàng, nuốt chua xót trong lòng lại, nói khó khăn, "Đừng quên, nàng còn có Vô thương, nó cũng là con nàng!" Ngoài Bạch Vô Thương hắn cũng không biết có cái gì mà nữ nhân này không bỏ được nữa không? Bạch Mặc Y chấn động, trong lòng lại càng đau xót hơn, đúng vậy, nàng còn có Vô Thương, đứa con không có cảm giác an toàn ấy, nó để ý đến nàng như vậy, mấy ngày nay bé rất bất an nàng cảm giác rất rõ, nhưng nàng thì sao đây? Nàng vì mỗi ngày muốn được gặp Thiên Thiên mà lòng tâm niệm muốn trở về, trốn tránh vấn đề này, nếu....Nếu nàng thật sự vẫn chưa tỉnh lại vậy thì bé phải làm sao đây? Bé còn nhỏ như vậy, lại ỷ lại nàng nhiều như thế, nàng chiếm thân thể mẹ ruột của bé, nay thời khắc lại muốn rời đi! Trong lòng nghĩ hỗn loạn, một đứa là nàng không muốn thừa nhận sự thật hiện rõ trong đầu, cho tới nay, nàng đều coi Vô Thương thành Thiên Thiên, mà một đứa rõ ràng là không phải, lại bị nàng áp đặt thế thân, nàng thật ích kỷ, nàng thật vô tình, nàng đem tất cả tình cảm với Thiên Thiên chuyển tất lên người Vô Thương. Tuy nàng cho tới này là thật lòng yêu bé, nhưng mà phần yêu này lại lai tạp nhiều thứ bên trong, không thể không nói, tình cảm của nàng với Thiên Thiên mỗi ngày thêm mãnh liệt. Nếu nàng thật sự rời đi, vậy Vô Thương sẽ ra sao đây? Cho tới nay nàng đều đang trốn tránh sự thật xảy ra trước mắt, muốn tránh cũng tránh không được, nàng do dự. "Nàng là phụ nữ ích kỷ, chả lẽ nàng đến cả Vô Thương cũng không cần nữa sao?" Lạc Vũ Trần thấy trên mặt nàng cứ thay đổi không ngừng, tinh tường hiểu rõ ý nghĩ tận đáy lòng nàng, trong lòng đột nhiên thấy lạnh cả người, lạnh tới tận xương tuỷ, nàng làm sao có thể như vậy chứ? Nàng sao có thể làm vậy chứ? Vô thương, Vô Thương thật tình là yêu nàng mà, ỷ lại nàng, coi nàng còn quan trọng hơn cả sinh mạng mình nữa, sao nàng nói buông là buông chứ? Nơi đó, nơi đó rốt cuộc còn loại người nào hấp dẫn nàng đây? Là ai đã làm cho nàng phải liều lĩnh như vậy, mạo hiểm đến hồn bay phách tán cũng muốn trở về chứ? Hắn phẫn nộ rồi, điên cuồng ghen tị, mãnh liệt loạng choạng trước mắt nữ nhân này, hận không thể lay nàng tỉnh lại. Chẳng lẽ hắn đối nàng không tốt sao? Chẳng lẽ nơi này thật sự không có gì đánh để nàng ở lại sao? Chẳng lẽ đến cả Vô Thương mà nàng cũng không cần nữa sao? Chẳng lẽ nàng thật sự tim như đá cứng vậy sao? Thân thể run rẩy kịch liệt, cảnh vật trước mắt chớp lên, tự đáy lòng trào lên luồng đau đớn sâu sắc, nghĩ đến Vô Thương nàng do dự, do dự mãi! Vô Thương yêu nàng, nàng sao lại không thương Vô Thương chứ, chỉ cần mỗi ngày được rơ cùng bé, lòng nàng lại vẫn hướng về Thiên Thiên một chút. "Nàng nghe cho rõ đây, nếu nàng không tỉnh lại, hậu quả chính là nàng hồn bay phách tán đó, chính nàng hiểu rõ vậy, nơi này rốt cuộc có người nàng không thể buông tay được đâu!" Hắn vốn định nói nàng thật sự buông ta ra sao? Nói tới miệng hắn lại sửa lại. "Mẹ, mẹ không cần con nữa sao/" Bạch Vô Thương vẫn núp một bên, thấy hết tất cả, cũng nghe được lời Lạc Vũ Trần nói, vẻ mặt bi thương đi ra, đôi mắt sáng tràn đầy đau thương và nước mắt, trong lòng chỉ có một ý nghĩ là mẹ không cần bé! TẬn sâu trong tim bỗng đổ sập xuống, tình cảm tiềm tàng đã lâu trong lòng trào lên, nỗi đau lo lắng mang theo lựa chọn chua xót, ánh mắt đột nhiên mơ hồ, xuyên qua làn hơi nước, Bạch Mặc Y cố sức xoay người, nhìn Bạch Vô Thường đi từng bước tới, trên khuôn mặt nhỏ đều là đau lòng bị người vứt bỏ, tâm thần chấn động, nàng, nàng đang làm cái gì vậy hả? Cho dù nàng có gặp được Thiên Thiên nhưng dù sao nàng cũng đã chết rồi, tất cả mọi thứ rốt cuộc cũng không quay trở lại được nữa. Nhưng ở trong này, nàng có cuộc sống rất chân thật, chân thật nhất còn có mọt đứa con, một đứa con giống y như ThiênThiên vậy, nàng sao lại ích kỷ như vậy chứ? Chiếm thân thể mẹ thì sao, cũng không cho bé đầy đủ tình yêu thương! Ngồi xổm xuống, ôm lấy Bạch Vô Thương, rất nhanh nước mắt trào ra, áp sát khuôn mặt nhỏ của Bạch Vô Thương, cảm giác ẩm ướt nong nóng truyền đến, nước mắt hai người đan xen lẫn nhau trên mặt, vội nói, "mẹ cần con, mẹ cần con chứ! mẹ còn muốn nhìn thấy Vô Thương trưởng thành nữa kìa! Mẹ còn muốn dẫn vô Thương đi du sơn ngoạn thuỷ nữa, sao mẹ lại không cần con chứ!" "Thật vậy chăng? Mẹ không gạt con chứ?" Bạch Vô Thương trừng to mắt hồng hồng, cầm chặt lấy tay Bạch Mặc Y không buông, giống như nếu bé buông ra thì mẹ đột nhiên lại biến mất đi vậy. "Đúng, mẹ không lừa Vô thương đâu!" Ôm chặt lấy bé, nói khẳng định. "Vâng, Vô Thương tin mẹ!" Mặc kệ sợ hãi trong lòng, nhưng Bạch Vô Thương vẫn còn cười trông khó coi hơn cả khóc, mẹ không thích bé khóc, mẹ nói trên đời tốt nhất là được nhìn bé cười, bé vẫn còn nhớ kỹ mà! Như cảm giác được chút kiên định kia của nàng, Lạc Vũ Trần đứng bên bỗng yên lòng, mang theo chút nhu ý nhìn hai mẹ con ôm nhau, nhớ rõ cảnh này. "Vậy đêm nay mẹ giúp con ngủ đi, Vô Thương muốn nghe mẹ kể chuyện xưa!" Bạch Vô Thương ngước mặt lên, mong chờ nhìn Bạch Mặc Y. "Được!" Bạch Mặc Y khẽ nói, do dự nhìn Lạc Vũ Trần chút, mang theo cảm kích gật đầu với hắn, kéo Bạch Vô Thương về phòng. Lạc Vũ Trần đứng tại chỗ, nhìn theo hai người rời đi, mãi cho tới khi biến mất trước mắt, vẫn cứ nhìn mãi không động đậy, bóng sáng như mộng như ảo nhập nhoà trong đêm, vẻ xuất trần thoát tục lại khôi phục như cũ, mát lạnh như đoá sen. Trong không khí truyền đến tiếng động, đầu Lạc Vũ Trần không quay lại mà hỏi, "Tình hình thế nào rồi?" Bóng cao to của Vân Tri đột nhiên hiện lên đằng sau, chắp tay nói, "Đã chết ba trăm người, không còn ai sống sót, thuộc hạ cảm thấy hẳn không chỉ chừng đó!" "Phong núi lại, không cho bất kỳ ai ra vào!" Giọng lãnh liệt vô tình sắc bén vang lên, mặc kệ là ai, mấy ngày tại đây, hắn cũng không cho phép bất cứ kẻ nào có chút nguy cơ xuất hiện bên cạnh nàng. Ngừng chút, vân Tri đáp, "Vâng, thuộc hạ sẽ đi an bài!" "Chủ tử, người Thiên Hạ Đệ nhất lâu đã có mặt!" "Được, không cần xen vào họ, mục đích đều giống chúng ta cả!" Lạc Vũ Trần thản nhiên đáp, Ngọc Vô Ngân không phải là kẻ đơn giản, mặc kệ mục đích hắn là gì, nhưng hắn lại tin lúc này hắn và hắn ta đều cùng bảo vệ nữ nhân đó! Người thông minh biết lúc nào thì đấu, lúc nào ngừng, lúc nào thì hợp tác! Trong gió vang lên, Vân Tri giống như lúc xuất hiện lặng lẽ biến mất. Vận công xong, Ngọc Vô Ngân thu thế xuống giường, đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm lên bầu trời đầy sao, mặt nạ ngọc che kín đường cong hoàn mỹ như điêu khắc, môi bạc lạnh khẽ mím lại, đôi mắt đen thẳm như biển cả thâm thuý hẳn lên, lạnh lẽo như băng, bóng dáng thon cao cao ngạo, cả người lộ ra cô dơn tịch mịch ngàn năm, độ ấm bên trong cũng theo vạt áo tung lên lạnh lẽo. "Chủ tử, chúng ta ở phía Tây, người sơn trang Lạc Vân ở phía Đông, lần này người đến là ba trăm, đều là tử sĩ cả, hiện giờ người sơn trang Lạc Vân đang phong núi!" Lưu Vũ vừa xuất hiện trong phòng bất giác rùng mình một cái, nhìn ra bên ngoài, hôm nay mùa đông còn chưa tới kìa! May quá, họ vẫn đi theo bên cạnh chủ tử, với loại hàn khí này đã quen rồi! "Không cần xung đột với họ, kẻ xâm nhập giết không tha!" Giọng lạnh lẽo như hàn băng mà lại vô tình, hơi thở mang theo ý máu lạnh giết chóc. "Thuộc hạ tuân mệnh!" Một đêm này đi qua rất nhanh, mà cũng rất dài! Núi rừng về đêm phát sinh hết thảy đều được người ta xử lý sạch, ngoài vết máu còn sót lại thì hơn ba trăm thi thể tất cả đều mất sạch. Sáng sớm, tiếng chuông chùa vang lên, giọng tụng kinh vang lên lọt vào tai, Bạch Mặc Y không tin phật, dĩ nhiêm không hiểu là đang niệm gì nữa. Bạch Vô Thương lại rất ngạc nhiên, kéo lão nhân Thiên Ky hỏi, "Họ niệm gì thế ạ?" Lão nhân Thiên Ky hít sâu một hơi, giọng hơi trầm lộ ra tia bất đắc dĩ, "Hướng sinh rủa!" Hướng sinh rủa à? Là siêu độ cho người chết sao? Bạch Mặc Y hơi cau mày, khôi phục lại bình tĩnh. "Bé con à, đi thôi!" Lão nhân Thiên Ky nhìn thoáng qua Bạch Mặc Y, dẫn đầu rồi đi ra ngoài. Tại một gian thạch thất thì dừng lại, ngăn vợ chồng Sở Thiên Dịch và cả đám người Sở Tử Dật lại. Bạch Mặc Y kéo tay Bạch Vô Thương đến trước mặt Sở Thiên Dịch nói, "Tiểu ngũ ca, mấy ngày nay phiền huynh là Linh Nhi giúp ta chiếu cố cho Vô Thương!" Đem Vô Thương giao cho người khác nàng thấy lo lắng. Sở Thiên Dịch liếc mắt nhìn Bạch Vô Thương một cái, nhìn Bạch Mặc Y thấy vô cùng lo lắng, ngăn lời muốn nói xuống, gật đầu bảo, "Muội yên tâm đi, có ta ở đây, nó sẽ không sao đâu!" "Linh Nhi, làm phiền các ngươi nhé!" Bạch Mặc Y Cảm kích nhìn hai người quan tâm nàng thật tình. "Y Y à, ngươi yên tâm đi, con ngươi ta rất thích, ai dám làm tổn thương nó ta sẽ liều mạng với hắn!" Tử Linh Nhi tập tính gia nhập giang hồ không đổi, vẻ mặt trượng nghĩa, vỗ vỗ ngực cam đoan. "Mẹ!" Bạch Vô Thương nhìn Bạch Mặc Y, nói khẩn trưởng, 'Mẹ dừng quên đã đồng ý với con rồi đó!" "Mẹ sẽ không quên đâu, Vô Thương phải ngoan ngoãn nghe lời nhé, cấm không được gây chuyện với Ngũ thúc thúc đó!" Bạch Mặc Y nghiêm túc dặn dò. "Vâng ạ!" Bạch Vô Thương đáp rầu rĩ. Sở Tử Dật lộ ra khuôn mặt trẻ con bình tĩnh, không biết nên nói gì, miệng há ra vài lần mới nói, "Y Y à, ta ở bên ngoài đợi nàng!" "Được!" Bạch Mặc Y nhìn hắn nhoẻn miệng cười, tuy rất nhẹ lại chớp mắt làm mặt Sở Tử Dật sáng bừng lên, đây là lần đầu tiên Y Y cưới với hắn đó, lần đầu tiên chỉ cười với mỗi mình hắn đó, hắn rất là vui! BẠch Mặc Y nhìn vẻ mặt tươi cười đơn thuần của hắn, ánh mắt đen xhút, trong lòng lại khẽ nói một câu, "Thật xin lỗi, vì Vô thương, lần này ta lại lợi dụng ngươi rồi! Cửa gian phòng đá chậm rãi mở ra, Bạch Mặc Y và lão nhân Thiên Ky đi vào, Lạc Vũ Trần và Ngọc Vô Ngân đi theo sau, cửa đá nặng nề đóng lại trước tầm mắt mọi người cách ly với tất cả bên ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]