“Không cần, ở đây làtốt rồi, cứ mang vài món tới đây, thêm một bầu rượu nữa” Bạch Mặc Y điđến một bàn đặt cạnh cửa sổ, thản nhiên nói với chưởng quầy.
Còntiểu nhị quán từ lúc chưởng quầy ý bảo chạy ra ngoài chữa trị, mạngngười nghèo vốn chẳng đáng tiền, nếu mà anh chẳng may đắc tội ngườikhông thể đắc tội, vậy thì cũng đành nhận lấy xui xẻo mà thôi!
“Xuân Nhi, ngươi cũng ngồi đi!” Thấy Xuân Nhi co ro đứng cạnh, Bạch Mặc Y nói.
“Nhưng mà tiểu thư, nô tỳ là nô tỳ, sao có thể….” Giọng Xuân Nhi nói nhỏ cuốicùng bị ánh mắt bức bách của Bạch Mặc Y đành chậm rãi ngồi xuống mộtbên.
“Nhớ kỹ, sau này ta không thích nói lại lần hai, nếu ngươikhông nghe, tiểu thư ta đây có thể đổi người bất kỳ lúc nào!” Bạch Mặc Y liếc mắt nhìn nàng ta một cái, bưng ly trà trên bàn lên uống một ngụm.Được, trà cũng không tệ lắm, loại trung bình, mà dùng để tiếp khác, LạcNhật Hiên quả nhiên là nổi tiếng!
“Bạch đại tiểu thư đúng là độcác kinh người, ngươi có biết không, tay tiểu nhị chắc là bị phế rồi!”Một nam tử mặc áo trắng đứng trước mặt mấy người, giọng lạnh nhạt thanhnhã, tuy là chất vấn nhưng lại giống như nói chuyện bình thường vậy.
Bạch Mặc Y ngẩng đầu, nam tử thanh nhã như hoa sen, phiêu dật như tiên, dadẻ trắng nõn như hoa sen tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, mềm mại như lụa, mặt mày như vẽ, khoé môi hoàn mỹ, mắt trong như thuỷ tinh, chỉ chớp một cái mà như ngàn ánh hoà quang loé sáng, quần áo trắng như tuyết, là tơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775751/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.