“Đại tiểu thư, bà côcủa tôi ơi, cầu xin ngài bỏ qua cho tiểu nhân đi ạ, tiểu nhân có mắt như mù, va chạm ngài, xin ngài rộng lượng đừng chấp tiểu nhân này, hãy bỏqua một lần cho ta đi!” Tiểu nhị quán vừa chạy ra ngoài để chữa trị lạikhóc lóc chạy vào quỳ gối trước mặt Bạch Mặc Y, mặt tái nhợt, mắt loélên tia hoảng sợ và hối hận, bị chiếc đũa xuyên qua tay vẫn còn chảymáu, một dải máu đỏ rơi xuống, tụ trên đất.
“Không phải ta cho ngươi đi chữa trị sao, sao giờ lại chạy về thế hả?” Chưởng quầy vừa thấy hỏi luôn.
“Đại phu nói, chiếc đũa này ông ấy không dám rút ra, bảo tiểu nhân chạy về tìm người đã ra tay ạ!” Vẻ mặt tiểu nhị quán cầu xin.
Ánh mắt Lạc Vũ Trần dừng trên cổ tay tiểu nhị, chiếc đũa cắm vào đúng làrất xảo quyệt, nếu rút ra dễ dàng, thì tay này coi như phế, nếu biếtkhéo rút ra, thì lại bảo đảm không sao! Nghĩ vậy, ánh mắt bất chợtchuyển sang phía Bạch Mặc Y đang ăn cơm, có vẻ chẳng liên quan gì, thỉnh thoảng còn gắp một ít thức ăn cho tên quỷ nhỏ bên cạnh nữa, trong mắtloé lên yêu thương. Là hắn hiểu lầm nàng rồi, nàng chỉ muốn dạy dỗ chotiểu nhị kia một chút mà thôi!
Đi tới bên cạnh tiểu nhị quán, Lạc Vũ Trần đưa nhẹ tay lên, vỗ vào cánh tay của tiểu nhị một cái, chiếcđũa bay vọt ra cắm lên mặt bàn, nói khẽ, ‘Không sao, chỉ cần dưỡng mấytháng là tốt rồi” Lại tới bên Bạch Mặc Y, bảo, “Là Trần hiểu lầm đạitiểu thư, hôm nay rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775752/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.