- Đưa cái chân dài ra, cậu chậm chạp quá đấy! - Bình Nguyên phàn nàn, chân vẫn bước đều. Thiệt chứ! Tôi đã làm phải chuyện gì xấu xa mà bây giờ phải trả giá như vậy? Tại sao tôi lại phải dính với tên này cơ chứ! Cậu ta có thể đi một mạch như vậy mà không thèm để ý tôi đang phải khổ sở thế nào ư? Tôi vừa cầm cặp vừa thở, nãy giờ tôi mới lết ra được cổng trường thôi, mọi người về gần hết rồi, tôi đi không nổi nữa, phải đứng lại chút đã, nếu không là té xỉu mất. Tên đó đi thêm vài bước nữa thì cũng đứng lại, quay lại nhìn tôi, thấy tôi tay chống đầu gối thở dốc, cậu ta chỉ lắc đầu nói:
- Vừa dốt vừa yếu, căn bản là không thể đào tạo được.
Tôi đã mệt đến thế rồi mà cậu ta vẫn còn cố xỏ xiên cho được, nhưng tôi chẳng còn sức đâu để mà bật lại, kệ cậu ta, muốn nói gì thì nói. Bình Nguyên nhìn bộ dạng thảm hại của tôi, thở dài nói tiếp:
- Cậu vô dụng quá đấy! Được rồi, đưa chìa khóa đây.
- Hả? - Tôi bất ngờ khi cậu ta hỏi thế, khi không bảo tôi đưa chìa khóa xe để làm gì, chẳng lẽ định đi lấy xe giúp tôi ư? Nếu thế thì cậu ta cũng không quá đáng ghét, xem ra cũng đã biết hối lỗi chút ít khi hành hạ tôi ra bộ dạng này rồi.
- Não cậu đã xử lí xong chưa vậy? Đừng bảo đến cái chìa khóa mà cũng không nhớ để đâu đấy nhé! - Bình Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-yeu-duoc-khong/2886010/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.