Chiều tới tôi lại tới nhà của Bình Nguyên để làm việc, tính ra cũng đã được một tuần hơn rồi, vậy mà cảm tưởng như cả năm ấy, dài lê thê, dài hơn cả mấy bộ phim Ấn Độ mà bà tôi hay xem nữa. Tôi chán nản mở cửa bước vào, thật bất ngờ là hôm nay có Salis nữa, cậu ấy đang ngồi nói chuyện với Bình Nguyên, thấy tôi liền mỉm cười chào hỏi. Đâu ra có người lịch sự đáng yêu thế cơ chứ, cả người toát ra dáng vẻ của một thiên thần, chẳng như ai kia, trong mặt mày là không thấy có tiền đồ rồi, lạnh lẽo âm u, ai mà dám lại gần.
- Hôm nay lại gặp cậu rồi. - Salis nhìn tôi cười nói.
- À hihi, trùng hợp thật ấy! - Tôi cũng cười đáp lại, cái này người ta bảo là có duyên đó.
- Cậu tới học bài với Newt sao?
- À không, tớ..
- Là osin mới đúng, tới đây để dọn dẹp.
Tôi chưa kịp nói hết câu thì tên đáng ghét đó đã chặn họng rồi, tôi lườm cậu ta muốn rách cả mắt, bộ im lặng thì ai bảo câm sao, cứ có cơ hội là phải xỏ xiên tôi một câu mới yên, sao nghiệp chưa quật cậu ta đi nhỉ. Tôi đành phải đi vào làm việc, thôi kệ, tính ra giờ có Salis ở đây là có trai đẹp để ngắm rồi, điều này sẽ tiếp sức cho tôi làm việc hiệu quả hơn, cũng cho tôi có động lực để đến đây mỗi ngày. Tính ra tiếc cho con Phương quá, không được chiêm ngưỡng nhan sắc trời cho này, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-yeu-duoc-khong/2886012/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.