Tôi như không tin vào tai mình, cậu ta vừa nói cái gì vậy. Tôi liền hỏi lại lần nữa:
- Thật á?
- Phải.
Bình Nguyên nói một cách chắc chắn. Giờ trong lòng tôi sung sướng không tả nổi. Vậy là con Max có linh cảm đúng rồi, chó khôn có khác. Nhưng hôm nay có phải cậu ta bị đập đầu vào đâu nên máu chưa thông lên não không. Tôi vội vàng rút điện thoại ra, nói:
- Khoan đã, nói lại lần nữa đi. Bảo là "Tôi, Bình Nguyên, đồng ý cho Cẩm An nghỉ làm, nếu tôi nói sai tôi sẽ làm con chó". - Tôi đưa điện thoại về phía Bình Nguyên, tôi phải ghi âm lại để có bằng chứng, mất công sau này cậu ta lật mặt thì tôi còn có cái để mà cãi với cậu ta.
Nào ngờ Bình Nguyên không những không nói mà còn tức giận bỏ đi. Gì vậy chứ! Cái đồ điên! Đúng là cậu ta bị đập đầu vào đâu rồi. Tôi cũng hậm hực bỏ về. Lời đã nói ra thì không được rút lại, ngày mai mà cậu ta bắt tôi đi làm thử xem, tôi sẽ sống chết với cậu ta.
Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được, nghĩ mãi cũng không ra lí do tại sao Bình Nguyên lại cho tôi nghỉ làm, vẫn còn tận hai tuần nữa cơ mà. Điều đó làm tôi mất ngủ, sáng hôm sau lên lớp với hai mắt như muốn sụp xuống. Tôi mệt mỏi bước vào cửa lớp, nhìn thấy Tú Sương đang đưa chai nước cho Bình Nguyên, tôi chợt hiểu ra lí do tại sao tôi được nghỉ. Bình Nguyên nhìn thấy tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-yeu-duoc-khong/2885998/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.