Sáng hôm sau lên lớp, nhìn mặt tên Bình Nguyên đó tôi vẫn còn ghét lắm, tôi phải né tên đó ra, mất công lại bị kiếm chuyện nữa. Nhưng rõ ràng cậu ta cố ý muốn làm phiền tôi mà, Bình Nguyên chặn tôi lại khi tôi có ý định bỏ đi.
- Tránh đường coi nào! - Tôi đưa bộ mặt khó chịu ra mà nói.
- Khoan đã, tôi hỏi chút! - Bình Nguyên nói, tôi hậm hực, lườm liếc xong vẫn cố tình bỏ đi.
Cậu ta muốn hỏi thì tôi phải đứng lại cho cậu ta hỏi à! Nghĩ mình là ai chứ, chuyện ngày hôm qua cứ nghĩ đến là tôi lại muốn cấu xé cái mặt đáng ghét đó ra. Tôi đi một mạch vào trong lớp thì thấy Tú Sương đang cặm cụi làm bài. Chăm thế không biết! Tuần này có kiểm tra nào đâu, vậy mà cậu ấy vẫn chăm chỉ làm bài. Chẳng bù cho tôi, học mãi cũng vẫn chỉ là học sinh khá. Tôi cũng chẳng biết sao, tôi không giỏi môn tự nhiên nào cả, chỉ trội mỗi Văn, vì thế mà năm nào điểm cũng dậm chân tại chỗ. Nhưng tôi không buồn về điều đó, vì kiến thức trong nhà trường chỉ cần nắm vững, chứ kiến thức ngoài đời mới là cái quan trọng nhất.
- Ơ, sao An cứ nhìn tớ thế? - Tú Sương ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi cười cười, phẩy phẩy tay bảo không có gì sau đó về chỗ ngồi. Giờ đây thì Bình Nguyên cũng bước vào lớp, tôi lập tức xoay mặt ra phía cửa sổ, không thèm nhìn mặt cậu ta.
- Này, tôi có chuyện muốn nói. -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-yeu-duoc-khong/2885997/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.