Nghe tôi nói xong ai cũng cười khúc khích, kể cả Salis, còn anh Sam cơ mặt cũng đã giãn ra một chút, chậm rãi ghi dòng chữ "thân thương" ấy cho tôi. Chúng tôi mang bánh đến nhà con Phương, đến nơi tôi liền bấm chuông cửa, nhưng không thấy ai xuống. Chỉ thấy cái giọng chua lét của con Phương từ trong nhà vọng ra, chắc hẳn nó biết là tôi sẽ đến:
- Tự mở mà vào luôn đi, đứng đó bấm mà hỏng chuông nhà tao là tao xử đẹp mày luôn đó!
Giọng nói chứa toàn axit và lời lẽ nồng nặc mùi thuốc súng đó làm Salis hoang mang, cậu ấy lo lắng hỏi tôi:
- Bạn cậu có thật là bị bệnh không vậy?
- Yên tâm, như tớ đã nói, cái mồm đó là nguồn cơ của mọi tội lỗi, đây là một điển hình chứng minh nó không bị sao.
Tôi không vào mà lại bấm chuông mạnh hơn, bấm liên tục không ngừng nghỉ, và thế là con Phương đã lên cơn điên, nó cầm cái chổi xông thẳng ra cửa, không quên kết hợp với việc chửi rủa:
- Cứ thích chọc cho bà mày điên, má con..
Từ ngữ chưa kịp tuôn ra hết đã bị chặn đứng lại, con Phương bất ngờ khi thấy Salis, cậu ấy mặt thì tái xanh, lòng sợ hãi rằng cây chổi sẽ đáp thẳng vào mặt mình. Còn tôi mỉm cười đắc chí, nhìn nó bối rối mà tôi thấy sung sướng gì đâu.
- Ơ, đây là..
Nó hỏi khiến tôi sởn da gà vì tốc độ chuyển từ chằn tinh sang thiên thần quá nhanh của nó. Nhìn cái khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-yeu-duoc-khong/2886001/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.