Chương trước
Chương sau
Nghe thấy vậy, mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bà cụ khoảng sáu mươi tuổi đầu tóc hơi trắng đang đứng ở đó. Dù đã hơn sáu mươi nhưng bất kể cách ăn mặc hay khí chất đều nhìn ra được không giàu thì cũng sang.
Mà bên cạnh bà ấy có một người phụ nữ khoảng 40 đang đứng đó, nhưng tuổi tác không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt bà, vẫn có thể nhìn ra được khí chất thanh thoát.
Khi nhìn thấy bọn họ, cả bộ phận thiết kế đều sững sờ, là bà cụ Mục và bà Mục.
Bọn họ đều nhận ra họ!
Đến cả Hạ Tịch Nghiên đứng một bên cũng hơi ngây ngẩn, hoàn toàn không ngờ rằng bà cụ Mục và bà Mục lại tới đây.
Tất cả mọi người bỗng chốc cung kính chào một tiếng: “Bà cụ Mục, bà Mục!”
Giờ đây, bà cụ Mục đang chậm rãi đi tới: “Tịch Nghiên, con không khiến bà thất vọng…”
Một câu nói càng khiến mọi người xung quanh phải đoán già đoán non. Tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng Hạ Tịch Nghiên biết lời giải thích ban nấy của cô đã hoàn †oàn vô dụng rồi.
Hạ Tịch Nghiên nhìn bọn họ, sau đó khóe miệng cong lên nụ cười: “Bà cụ Mục, bà Mục, sao hai người lại tới đây?”
Bà cụ Mục??
Nghe tới đây, bà cụ liền bất mãn, tức giận nhìn cô: “Gọi bà nội!”
Hạ Tịch Nghiên: “… Bà nội!”
Chuyện, chuyện gì vậy?
Mọi người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, nhưng không ai dám nói lung tung một câu nào cả.
Ai cũng biết tổng giám đốc Mục tôn trọng người nhà, vô cùng yêu thương bảo vệ người nhà. Còn bà cụ này nhìn trông tuổi tác đã cao, nhưng trên thực tế bà ấy lại là trung tâm của nhà họ Mục!
Nghe thấy Hạ Tịch Nghiên nói vậy, bà cụ Mục mới hài lòng gật đầu. Lúc này ánh mắt mới chuyển sang người bên cạnh: “Đi gọi tổng giám đốc Mục của các cậu ra đây!”
Trợ lý đứng một bên nghe thấy thì gật đầu liên tục, đi tới văn phòng Mục Chính Hi gọi người.
Lúc này bà Mục đang đứng một bên, tuy trong bà rất ôn hòa, dễ tính, nhưng làm con dâu nhà họ Mục thì cũng không phải chuyện dễ dàng, bà nhìn những người của bộ phận thiết kế: “Xem ra, công ty tuyển mấy người tới là để nói huyên thuyên ở đây.
Bây giờ tình thế đã rõ ràng như vậy rồi, bọn họ đều công khai đứng về phía Hạ Tịch Nghiên, lúc này bọn họ có nói gì cũng đều sai cả, đành đứng ở đó không dám ho he, vô cùng căng thẳng.
Mục Chính Hi nghe được tin liền chạy tới, đằng sau còn có Lăng Tiêu Tường đi theo. Bọn họ đang bàn bạc chuyện gì đó, đột nhiên nghe tin bà cụ Mục và bà Mục tới, thế là lập tức đi ra: “Bà nội, mẹ, sao hai người lại tới đây?”
Lăng Tiêu Tường đi theo đằng sau, cô †a cũng không ngờ rằng bà cụ Mục và bà Mục lại tới đây, bèn chào hỏi: “Bà nội, bác gái!”
Lúc nhìn thấy Lăng Tiêu Tường, bà cụ Mục chỉ liếc mắt một cái, coi như không thấy, ánh mắt chỉ nhìn Mục Chính Hi, hừ lạnh một tiếng: “Chính Hi, công ty của cháu lại còn có thành phần bạo lực như vậy luôn à!
Lăng Tiêu Tường nhìn dáng vẻ bà cụ Mục, không nhịn được mà cau mày, bà ấy không thích cô ta tới vậy sao?
Cũng đâu cần phải rõ ràng như vậy chứt Mục Chính Hi không để ý mà nhìn sang bọn họ, thành phần bạo lực?
Mục Chính Hi cau mày, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.