Nhưng Hạ Tịch Nghiên lại mơ hồ cảm giác được rằng hơi lớn chuyện mất rồi. Vốn dĩ tâm trạng cô cũng không tốt lắm, chỉ muốn cho cô ta biết mặt chút thôi, nhưng không ngờ rằng bà cụ Mục lại đột nhiên tới đây, đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Lúc này bà Mục cất lời: “Mẹ và bà nội con đi vào liền thấy có người muốn ra tay đánh người đấy!” Mục Chính Hi cau mày, ánh mắt sắc bén lướt nhìn xung quanh, nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi lại nhìn hai người đứng bên cạnh đang run lẩy bẩy, cũng hiểu được đại khái sự việc xảy ra. Mục Chính Hi đứng ở đó, ánh mắt thâm trầm mang theo vẻ uy nghiêm, đôi mắt sắc bén lướt qua hai người ở bên kia: “Hai cô giải thích như thế nào?” “Tổng giám đốc Mục, chúng tôi… chúng tôi…” Hai người kia không biết nên nói gì, chuyện muốn động tay động chân cũng đã bị bà cụ Mục nhìn thấy rồi, nói thêm một câu chỉ càng chọc giận bọn họ hơn thôi. “Tổng giám đốc Mục, chúng tôi tuyệt đối không có lần sau đâu ạ!” Hai người chen nhau thề thốt bảo đảm. “Nếu như không phải bà xuất hiện kịp thời thì có khi Tịch Nghiên đã bị đánh rồi đấy!” Bà cụ Mục ở bên cạnh nhỏ giọng nói. Ý muốn của bà đã rất rõ ràng. Mục Chính Hi nhìn sang Hạ Tịch Nghiên, lúc này cho dù không suy nghĩ cho Hạ Tịch Nghiên thì cũng phải tôn trọng quyết định của bà cụ Mục. “Hai cô tới phòng nhân sự nhận lương tháng này rồi đi đi!” Mục Chính Hi cất lời. Hai người kia nghe thấy vậy, lập tức căng thẳng: “Tổng giám đốc Mục, thực sự sẽ không có lần sau đây ạ. Bà cụ Mục, chúng tôi sai rồi, xin hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa Bọn họ biết, nếu như bị Vân Duệ sa thải thì sau này có tới công ty nào cũng không dễ sống, thế này là chặt đứt đường sống của bọn họ luôn rồi. Bà cụ Mục lại nhìn bọn họ: “Công ty không nuôi người lười biếng vô dụng, gây chuyện thị phi!” Lời nói có ý tứ như thế nào đã quá rõ ràng. Lúc này, Lăng Tiêu Tường đứng sau thấy vậy, lập tức đi lên: “Chính Hi, cho bọn họ một cơ hội đi, dù trừng phạt một chút xíu cũng được, không đến mức phải đuổi khỏi công ty đâu!” Lăng Tiêu Tường căng thẳng nói. Cô ta vừa nói dứt lời, bà cụ Mục đã liếc mắt sang: “Cô Lăng căng thẳng như vậy làm gì, lẽ nào giữa các cô có quan hệ gì à?” Bà cụ Mục hỏi. Với chuyện nhỏ nhặt này, bà cụ Mục hiểu rất rõ, chút ý đồ nhỏ nhoi đó của Lăng Tiêu Tường, bà cũng đã nhìn ra từ lâu. Lăng Tiêu Tường khựng lại, sắc mặt trắng bệch. Bà cụ Mục nhắm vào cô ta rõ ràng như vậy, cô ta biết bây giờ không phải là lúc đứng ra, nhưng mà… Nghĩ ngợi một thoáng, Lăng Tiêu Tường lắc đầu nói: “Dạ không, chỉ là bình thường cháu có quan hệ khá tốt với bọn họ thôi ạ!” Bà cụ Mục cười khẩy: “Cô Lăng, tốt nhất cô nên tránh xa mấy người như thế một chút thì hơn. Vật họp theo loài, người chơi theo bạn, ở chung với ai lâu rồi sẽ dễ bị người ta quy về cùng một hạng người đấy!” Bà cụ Mục nói đầy ẩn ý, ánh mắt và vẻ mặt đều tràn đầy nỗi ghét bỏ Lăng Tiêu Tường. Lăng Tiêu Tường rất ngượng nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, gật đầu lí nhí nói: “Cháu biết rồi ạI” Bà cụ Mục nghe vậy mới không nói thêm gì nữa. Lúc này, Mục Chính Hi nhìn hai người kia: “Đi đi!” “Tổng giám đốc Mục, xin cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa đi ạ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]