Hai người này có quan hệ rất tốt với Lăng Tiêu Tường, nói chính xác hơn là do Lăng Tiêu Tường đưa vào, cho nên đương nhiên sẽ bảo vệ Lăng Tiêu Tường. Nhưng lời bọn họ nói không hề chọc giận được Hạ Tịch Nghiên, đến cả Lăng Tiêu Tường cũng chẳng chọc giận được cô huống hồ chỉ là hai người bọn họ. Hạ Tịch Nghiên bật cười: “Cô này à, cô không ăn được nho nên nói nho xanh à?” Hai người kia vừa định đi qua, sau khi nghe thấy lời Hạ Tịch Nghiên nói thì lập tức sững người, nhìn sang Hạ Tịch Nghiên: “Cô có ý gì?” “Không phải hai cô yêu thầm Mục Chính Hi đấy chứ?” “Cô nói bậy bạ gì đấy!” Hai người kia kinh ngạc, tức giận nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi nói. Chuyện này nếu đến tới tai Lăng Tiêu Tường thì hai người bọn họ không gánh chịu được đâu. “Không phải à? Không phải mà sao giọng mấy người ganh tị quá vậy!” Hạ Tịch Nghiên hờ hững nói. Bình thường cô vốn chẳng thèm đôi co những chuyện này với bọn họ, nhưng hôm nay đúng lúc có chuyện cô đè nén trong lòng, không thể không phát tiết ra một chút. “Hạ Tịch Nghiên, tốt nhất là cô đừng có nói lung tung!” Hai người kia tức điên lên cất lời. Nếu chuyện này đồn ầm lên, hai người bọn họ chắc chắn sẽ không được yên! Hạ Tịch Nghiên khẽ bật cười, ánh mắt đánh giá trên người hai người bọn họ: “Nhưng mà cho dù các cô có yêu thầm thì cũng chẳng có gì hay… Cho dù làm người thứ ba cũng phải có tư cách chứ. Dù sao thì hai người…” Hạ Tịch Nghiên bật cười, không nói quá rõ ràng, nhưng ý nghĩa trong đó lại vô cùng rõ. Nhất là ánh mắt đánh giá kia của cô, giống như tát cho mỗi người bọn họ một bạt tai vậy, trên mặt nóng rát. Lời cô nói mang theo hàm ý châm chọc, khiến hai người kia nghẹn họng cạn lời, không nói được gì. Nhìn Hạ Tịch Nghiên mà phẫn nộ không thôi, đã sớm biết mồm mép Hạ Tịch Nghiên rất lợi hại rồi, nhưng không ngờ được rằng sẽ như thết Lăng Tiêu Tường và mấy người có quan hệ tốt với Hạ Tịch Nghiên ở bên cạnh nghe thấy vậy, không nhịn được mà bật cười. Những lúc mồm mép Hạ Tịch Nghiên trở nên lợi hại thì đúng là người bình thường không thể nói lại được. “Hạ Tịch Nghiên, cô câm miệng cho tôi!” Lúc này, hai người kia xông lên như muốn làm gì Hạ Tịch Nghiên. “Lúc cô động tay động chân thì tốt nhất là suy nghĩ cho kĩ hậu quả khi làm như vậy!” Hạ Tịch Nghiên nhìn cô ta rồi nói từng câu từng chữ một, khí chất từ tốn không vội vàng, nắm chắc thắng lợi trong †ay, lập tức khiến người khác không biết phải nói gì. “Cô đe dọa tôi?” Một người trong đó nhìn Hạ Tịch Nghiên cất lời hỏi. “Có phải đe dọa hay không thì cô cứ thử xem!” Hạ Tịch Nghiên cũng chằm chằm chằm cô ta, vốn không định làm gì đâu, nhưng hình như trong mắt bọn họ, cô dễ tính quá rồi. Nhất thời người đó cũng không biết nên nói gì cho phải. Bởi vì bọn họ cũng không biết bây giờ rốt cuộc Mục Chính Hi và Hạ Tịch Nghiên có quan hệ gì. Nếu như bọn họ thực sự có gì đó thì chỉ một câu nói của Hạ Tịch Nghiên thôi cũng có thể khiến bọn họ phải rời khỏi nơi này. Hai người kia đứng nguyên tại trận, cô nhìn tôi tôi nhìn cô, không có dũng cảm, không biết nên làm như thế nào. Đúng vào lúc này, đằng sau vang lên tiếng vỗ tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]