Chương trước
Chương sau
“Em thật sự không biết à?” Mục Chính Hi nhìn cô ta hỏi.
Lăng Tiêu Tường gật đầu: “Em đương nhiên không biết…” Cô ta nói được một nửa lại nhìn Mục Chính Hi: “Chính Hi, anh nói vậy là có ý gì? Anh đang nghi ngờ em à?”
“Anh chỉ hỏi em vậy thôi!”
“Nếu em nói không thì sao?” Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi nói với vẻ bị tổn thương.
“Em thừa nhận là em ghen với cô ta, ghen vì cô ta xuất hiện là có thể thu hút được sự chú ý của anh, nhưng em không †ệ tới mức đó, không tội gì đi bắt cóc cô ta, làm ra loại chuyện phạm pháp như vậy!”
Lăng Tiêu Tường nhìn Mục Chính Hi, gắn rõ từng từ một.
Lời cô ta nói rất đúng trọng tâm.
Hơn nữa cũng nói rõ cô ta thật sự ghen với Hạ Tịch Nghiên.
Nnưng… co ta cang noi nnư vạy, cang làm anh không có cách nào phân biệt được cô ta nói thật hay giả.
Mục Chính Hi nhìn cô ta, nửa tin nửa ngờ.
Lúc này, Lăng Tiêu Tường nhếch môi cười lạnh: “Xem ra, anh không tin em. Thật không ngờ trong lòng anh, em lại là người như vậy! Xấu xa như vậy!” Cô ta nói xong lại nhếch môi cười tự giễu.
Mục Chính Hi hơi nhíu mày khi nhìn thấy vẻ mặt bị tổn thương của cô ta.
“Anh tin em!” Thật lâu sau, anh mới nói ra một câu như vậy.
Lăng Tiêu Tường nghe vậy thì quay đầu qua, nhìn anh: “Thật à?”
Mục Chính Hi gật đầu: “Anh tin em, anh tin em sẽ không lừa anh!”
Câu này làm trái tim Lăng Tiêu Tường càng lạnh giá hơn.
Cho dù anh nói tin tưởng cô ta nhưng cũng đang cảnh cáo cô ta, nếu để cho anh phát hiện ra cô ta lừa anh…
Cô ta có thể tưởng tượng được hậu quả thế nào!
Lăng Tiêu Tường thoáng cong môi cười, giơ tay ôm lấy anh: “Đương nhiên rồi, em là người yêu anh nhất, sao có thể lừa anh được…” Cô ta nói xong, dựa đầu vào trên người Mục Chính Hi, sau đó thong thả nói.
“Chính Hi, em tin anh, bất kể trái tâm anh chạy đi đâu, cuối cùng vẫn sẽ trở lại bên cạnh em…”
Lăng Tiêu Tường nghe được lời cô ta nói thì chỉ khẽ nhíu mày, cũng không kéo cô ta ra, chỉ là cảm giác Lăng Tiêu Tường không giống với trước kia…
Mà bên này, Tống Kỳ và Hạ Tịch Nghiên ngồi trên xe, ánh mắt Hạ Tịch Nghiên nhìn ngoài cửa sổ, cong môi cười khẽ.
Tống Kỳ ngắm nhìn một bên má của cô, nói: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Lời Tống Kỳ nói đã kéo tầm nhìn của cô trở lại, sau đó cô thản nhiên nói: “Em ăn uống no nê, nhìn ánh đèn mờ ảo đột nhiên cảm giác cuộc sống thế này cũng rất tốt!”
Nhìn nụ cười trên khóe miệng Hạ Tịch Nghiên, Tống Kỳ cũng cười. Anh quen biết cô lâu như vậy, lúc nào cô cũng có thể phát hiện ra phần tốt đẹp của cuộc sống, hưởng thụ cuộc sống, lúc nào cũng tích cực hướng về phía trước như vậy, làm người ta rất có động lực.
“Chỉ cần em cảm thấy tốt là được rồi!” Tống Kỳ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.