Chương trước
Chương sau
Cho dù cô ta biết Mục Chính Hi có chuyện muốn nói, nhưng vào giờ phút này, cô ta vẫn muốn giả vờ như mình rất hạnh phúc.
Hạ Tịch Nghiên nhìn bọn họ nhưng không nói gì nữa.
Cô cũng không biết bữa cơm này trôi qua thế nào.
Sau khi ăn cơm xong, lúc Hạ Tịch Nghiên định thanh toán mới biết được Tống Kỳ đã trả tiền rồi.
Hạ Tịch Nghiên đứng ở cửa, nhìn Tống Kỳ nói: “Đã nói trước là em mời, không ngờ vẫn để anh trả tiền, thật ngại quá!”
Tống Kỳ đứng ở đó: “Đâu có gì, lần sau em lại mời anh!”
Hạ Tịch Nghiên khẽ cười, gật đầu: “Được!”
Lúc này, Mục Chính Hi và Lăng Tiêu Tường đi tới, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ lại nói với giọng điệu khó chịu: “Sếp Tống kiếm được bao nhiêu tiền mỗi ngày vậy? Đây cũng là chuyện nhỏ, nhưng sếp Tống, vẫn để anh phải tốn kém rồi!”
Tống Kỳ cười: “Tôi rất vinh dự khi được chia sẻ với Tịch Nghiên!”
Vẻ mặt Mục Chính Hi thay đổi: “Vậy lần sau vẫn để sếp Tống mời là được rồi!”
“Sao lại không được chứt”
Hai người nói chuyện tranh đấu gay gắt trong tối ngoài sáng, đều là những viên đạn bọc đường, nhưng người bên cạnh nghe lại không thể nói được gì.
Lăng Tiêu Tường bước tới, kéo cánh tay Mục Chính Hi, sau đó cười nói: “Sếp Tống tốt với cô Hạ thật đấy!”
Tống Kỳ khẽ cười, cho dù biết rõ Lăng Tiêu Tường cố ý nói vậy nhưng vẫn mỉm cười rất ga lăng.
Hạ Tịch Nghiên không nói gì. Sở dĩ Lăng Tiêu Tường nói vậy, đơn giản là muốn chứng minh sự tồn tại của mình, nói cho cô biết cô ta và Mục Chính Hi mới là một đôi.
Hạ Tịch Nghiên không quan tâm tới những điều này.
“Chính Hi, chúng ta đi thôi!” Lúc này, Lăng Tiêu Tường kéo cánh tay Mục Chính Hi và dịu dàng nói.
Mục Chính Hi gật đầu, rời đi cùng Lăng Tiêu Tường. Hạ Tịch Nghiên tất nhiên được Tống Kỳ đưa về.
Trên đường đi, Mục Chính Hi lái xe, Lăng Tiêu Tường ngồi bên cạnh, trên môi vẫn cố gắng hết sức duy trì nụ cười mỉm.
Mục Chính Hi vẫn không nói gì, lái xe với sắc mặt thâm trầm.
“Chính Hi, sao hôm nay anh lại ăn cơm với hai người bọn họ vậy?” Lúc này, Lăng Tiêu Tường thản nhiên hỏi.
Mục Chính Hi nghe tới đây, chợt phanh lại. Lăng Tiêu Tường thoáng ngây người, nhìn anh: “Chính Hi, anh sao vậy? Tâm trạng anh không tốt à?”
“Tiêu Tường, anh có chuyện muốn hỏi em!” Mục Chính Hi nói.
Lăng Tiêu Tường nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh, dường như đã đoán được anh muốn hỏi gì nhưng vẫn giả vờ như không biết, gật đầu: “Được, anh hỏi đi!”
“Em có biết chuyện Hạ Tịch Nghiên bị người ta bắt cóc không?” Mục Chính Hi cũng không vòng vo, nhìn cô ta hỏi thẳng.
Lăng Tiêu Tường nghe vậy thì lập tức kinh ngạc, sau đó nói: “Bắt cóc? Sao có thể như vậy được? Chẳng phải cô ta vẫn bình yên ở đó à?”
Vẻ mặt của cô ta nói cho Mục Chính Hi biết, cô ta không biết chuyện này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.