Chương trước
Chương sau
Hạ Tịch Nghiên nghe lời anh nói, chợt nhớ tới điều gì đó: “Đúng rồi, hôm nay ngại quá, lại để anh tốn kém như vậy. Hôm khác em sẽ mời lại anhl”
“Em đã cảm ơn rồi. Còn nữa, em trở nên xa lạ với anh như vậy từ lúc nào thế?” Tống Kỳ nói. Lúc ở nước ngoài, hai người bọn họ giống như người một nhà, từ trước đến nay không mấy khi khách sáo như vậy, còn bây giờ…
Nhắc tới chuyện này, Hạ Tịch Nghiên khẽ cười: “Em đương nhiên phải giả vờ một chút, đây là phép lịch sự can bản nhất mà!”
Tống Kỳ nghe cô nói vậy thì cười, ánh mắt hiện ra chút cảm xúc khiến người ta thấy khó hiểu.
Hạ Tịch Nghiên cũng cười và không nói gì nữa, ánh mắt nhìn về phía trước.
Tống Kỳ liếc nhìn cô, có mấy lời muốn nói lại không biết có nên nói hay không.
Anh nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Tịch Nghiên, có phải bây giờ Mục Chính Hi quay lại với em không?”
Anh nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Tịch Nghiên, có phải bây giờ Mục Chính Hi đang quay lại với em không?”
Hạ Tịch Nghiên nghe vậy thì thoáng ngây người, quay đầu qua nhìn Tống Kỳ: “Dạ?”
“Anh nhìn ra được, bây giờ anh ta đang rất có hứng thú với em!” Tống Kỳ bổ sung.
Hạ Tịch Nghiên làm sao có thể không hiểu được lời anh, ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Chắc không có đâu, loại người cao ngạo như anh ta khó khăn lắm mới ly hôn với em, sao có thể muốn quay lại với em được!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Người anh ta muốn ly hôn là Hạ Tịch Nghiên hai năm trước không hiểu gì, chứ không phải là Hạ Tịch Nghiên bây giờ cái gì cũng biết!
Hạ Tịch Nghiên nghe vậy thì ngẩn người, cũng không nói gì nữa. Nói thật, cô cũng không biết rốt cuộc bây giờ Mục Chính Hi có tâm trạng gì, cô cũng không muốn biết.
Cô cảm thấy bây giờ rất tốt!
Mục Chính Hi thấy Hạ Tịch Nghiên im lặng, nhìn cô nói: “Nếu anh ta muốn quay lại với em, em sẽ quay lại chứ?” Tống Kỳ hỏi.
“Đương nhiên là không rồi!” Hạ Tịch Nghiên nói gần như không cần suy nghĩ.
Tống Kỳ rất hài lòng về câu trả lời này, nhưng nhìn phản ứng của Hạ Tịch Nghiên, anh vẫn không tin chắc lắm: “Thật à?”
“Hai năm trước đã sai một lần, em sẽ không mắc sai lầm lần thứ hai. Anh ta không yêu em, cũng không phải là một người an phận, sao em có thể quay lại với anh ta được!” Hạ Tịch Nghiên nói rất chắc chắn.
Hai năm trước là cô bất đắc dĩ, không có sự lựa chọn nào khác.
Bây giờ cô có thể lựa chọn, hơn nữa Co cung muon song cuọc song ma minh mong muốn.
Tìm một người có thể tin tưởng, tôn trọng, yêu thương để sống cùng.
Nhưng người như vậy tuyệt đối không phải là Mục Chính HiI Nghe thấy Hạ Tịch Nghiên nói vậy, Tống Kỳ khẽ nhíu mày: “Nếu anh ta yêu em thì sao?” Anh rất không muốn nói ra giả thiết này, nhưng bây giờ anh phải hỏi.
Anh rất lo lắng…
Giả thiết này làm Hạ Tịch Nghiên cũng thoáng ngây người. Cô nhìn Tống Kỳ cười và nói: “Sao có thể như vậy được?
Người như anh ta làm sao có thể thích em được!”
“Anh chỉ là giả thiết thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.