Hạ Tịch Nghiên hơi giật mình, nếu Lăng Tiêu Tường nhìn thấy bọn họ, e là lại hiểu lầm. Nhìn Mục Chính Hi một cái, sau đó xoay người đi.
Cô vừa ra thì Lăng Tiêu Tường cùng bước qua, vừa vặn hai người đụng mặt nhau.
Hạ Tịch Nghiên cũng không chào mà trực tiếp bước qua. Lăng Tiêu Tường nhíu mày, tuy cô ta cũng không thích Hạ Tịch Nghiên, nhưng ở đây cô ta cũng phải giả vờ một chút. Liếc cô một cái rồi bước vào trong. Lúc này Mục Chính Hi cũng từ bên trong đi ra, hai người cũng chạm mặt nhau.
''Chính Hi....'' Lúc này, nhìn thấy Mục Chính Hi, Lăng Tiêu Tường cũng tiến lên: ''Sao lâu vậy?!''
''Không có gì!'' Mục Chính Hi đáp lại qua loa, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Hạ Tịch Nghiên.
Lăng Tiêu Tường đã sớm cảm giác được Mục Chính Hi rất quan tâm đến Hạ Tịch Nghiên, điều này khiến cô ta bất mãn, vừa định mở miệng thì lúc này Lăng Tiêu Tường phát hiện ra vết thương trên môi Mục Chính Hi, còn chảy máu.
''Chính Hi, miệng anh sao thế?'' Lăng Tiêu Tường nhất thời không kịp phản ứng nhìn anh hỏi.
Nghe được lời của Lăng Tiêu Tường, Mục Chính Hi giơ tay sờ miệng: ''Không có gì, bị chó cắn thôi!'' Nói rồi anh cũng bước ra ngoài.
Lăng Tiêu Tường đứng đó không biết nên làm gì, thậm chí không biết nên nói gì mới tốt.
Nhìn bóng lưng Mục Chính Hi, còn cả bóng dáng vội vàng bước ra vừa nãy của Hạ Tịch Nghiên, dường như cô ta đã hiểu ra gì đó! Giây phút đó nỗi nhục nhã bị phản bội hiện lên trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-ha-tich-nghien/1811573/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.