Chương trước
Chương sau
LEO nghe vậy thì cười cười: “Có lẽ là vậy!”
“Huống chi tôi tin tưởng Tịch Nguyên đã quen rồi!” Lúc này LEO nhìn Hạ Tịch Nghiên nói.
Hạ Tịch Nghiên nghe thấy LEO nói thì mới ngẩng đầu cười, nhưng cũng không nói gì.
Không biết vì sao Hạ Tịch Nghiên không thích cách Lăng Tiêu Tường nói chuyện, cô luôn cảm giác mỗi câu nói của cô ta luôn mang theo một nghĩa khác.
Lúc này Lăng Tiêu Tường ngẩng đầu nhìn Mục Chính Hi: “Chính Hi, anh cũng phải học theo LEO, nhìn người ta chăm sóc chu đáo chưa kìa!”
Mục Chính Hi nghe Lăng Tiêu Tường thì ngước mắt liếc cô ta liếc mắt một cái, sau đó mở miệng nói: “Anh không làm được mấy chuyện giả dối đó!”
Lăng Tiêu Tường: “...”
Hạ Tịch Nghiên: “...”
LEO: “...”
Lời nói của Mục Chính Hi có tính công kích quá cao, nhưng cũng làm cho người ta không nói được gì.
Sau đó mọi người đứng ở cửa ra vào.
Đương nhiên lần này Mục Chính Hi muốn đưa Lăng Tiêu Tường về, mà LEO muốn đưa Hạ Tịch Nghiên về.
“Tổng giám đốc Mục, lần sau tụ tập tiếp!” LEO cười nói.
Mục Chính Hi cười cười, khí thế không hề thua kém: “Được, tối nay anh thanh toán, lần sau tôi sẽ mời!” Mục Chính Hi nói.
LEO nhướng mày, tỏ vẻ cam chịu: “Vậy chúng ta đi trước!”
Mục Chính Hi nhướng mày.
Sau đó LEO nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Đi thôi!”
Hạ Tịch Nghiên gật đầu, cô không chào hỏi Mục Chính Hi mà đi theo LEO.
Mục Chính Hi đứng ở đó nhìn bóng dáng của Hạ Tịch Nghiên thì lông mày cau lại...
Đến khi Hạ Tịch Nghiên lên xe của LEO thì lúc này Lăng Tiêu Tường mới mở miệng.
“Chính Hi, chúng ta cũng đi thôi!” Lăng Tiêu Tường nói.
“Ừ!” Mục Chính Hi lên tiếng, sau đó đi về phía xe của mình, Lăng Tiêu Tường cũng đi lên xe.
Nhưng xem ra tâm trạng của Mục Chính Hi không tốt lắm. Loading...
Lăng Tiêu Tường ngồi ghế phụ, Mục Chính Hi lái xe, nhưng cô ta có thể cảm giác được suy nghĩ của Mục Chính Hi không ở chỗ của cô ta.
“Chính Hi...” Lăng Tiêu Tường mở miệng nói.
Mục Chính Hi không nói gì.
Lăng Tiêu Tường nhíu mày, lại gọi một tiếng: “Chính Hi...”
Lần này mới kéo suy nghĩ của Mục Chính Hi lại.
“Sao vậy?” Mục Chính Hi mở miệng hỏi.
“Sao tối nay anh lại hẹn em ăn cơm vậy?” Lăng Tiêu Tường nhìn anh mở miệng hỏi.
Mục Chính Hi nghe vậy thì nhíu mày: “Sao thế? Không thích?”
“Không phải, em chỉ cảm thấy lâu rồi chúng ta chưa ăn cơm với nhau!” Lăng Tiêu Tường cười nói, nhưng nụ cười hết sức chua xót.
Mục Chính Hi cũng có thể nghe ra được sự oán giận nên mở miệng nói: “Mấy ngày nay công ty rất bận, cho nên vẫn không tìm em!”
Lăng Tiêu Tường nghe thế thì cười gật đầu: “Ừ!” Mục Chính Hi cũng không nói nữa mà tập trung lái xe.
“Hôm nay em thấy LEO rất không bình thường, xem ra anh ta thật sự thích Hạ Tịch Nghiên!” Lăng Tiêu Tường mở miệng nói.
Mục Chính Hi nghe thấy tên LEO và Hạ Tịch Nghiên thì nhíu mày. Hiện tại anh không muốn nghe thấy nhất là hai tên này đi chung với nhau.
“Thật sao?” Mục Chính Hi lạnh lùng hỏi lại một câu, giọng nói rất không vui.
“Đúng vậy!” Lăng Tiêu Tường gật đầu: “Hơn nữa, em cũng thấy Hạ Tịch Nghiên đối xử không bình thường với LEO, không giống với Hạ Kỳ Lâm!” Lăng Tiêu Tường suy đoán nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.