Tưởng Cầm ngước mắt lên, khuôn mặt xinh đẹp lại vô cùng bình tĩnh: "Tức giận cái gì? Bởi vì em thích anh ta sao?"
Khuôn mặt Tưởng Xuân càng đỏ hơn, ngay cả cô ta chưa từng nhìn thẳng vào vấn đề này, nhưng cô ta nghe chị họ nói thì cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân mình.
Tưởng Cầm thở dài một tiếng, lắc đầu với Tưởng Xuân: "Tưởng Xuân, em có thể thích bất cứ người nào nhưng chỉ có Mộ Dung Hoành Nghị là không được."
Cô nói như đinh đóng cột, Tưởng Xuân vốn đang nghi ngờ bản thân, có lẽ đây là thời kỳ phản nghịch nên cô ta hỏi: "Vì sao lại không thể?"
"Anh ta sẽ không thích em." Tưởng Cầm trả lời lạnh như băng. Cô không muốn an ủi, chỉ muốn Tưởng Xuân thấy rõ sự thật.
Trên mặt Tưởng Xuân lướt qua sự tổn thương. Cô ta nhìn Tưởng Cầm một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng: "Chị, chị thật sự lo lắng cho em, hay là… Ghen ghét em?"
Tưởng Cầm ngây người: "Tưởng Xuân?"
"Chị ghen ghét em thì có thể thẳng thắn thừa nhận, sau khi em gặp Mộ Dung Hoành Nghị thì bị anh ấy hấp dẫn, bị anh ấy quyến rũ! Trong mắt em thì không có ai tài giỏi hơn anh ấy, càng đừng nói đến chuyện em có thể lớn tiếng nói thích anh ấy! Nhưng chị chịu sự ràng buộc bởi thân phận và lập trường thì lại không thể."
Tưởng Cầm nghe Tưởng Xuân nói thì Tưởng Cầm híp mắt lại, dường như cô không quen biết đứa em họ này vậy. Rốt cuộc Mộ Dung Hoành Nghị đã cho cô ta uống thuốc gì, anh không ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372129/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.