Lúc này cửa mở ra.
Cả người Tưởng Cầm lập tức cứng đờ ngồi ở đó, đôi tay bản năng nắm chặt. Đây là sự trừng phạt của Mộ Dung Hoành Nghị với cô, nếu anh thật sự dùng thủ đoạn thì cô muốn nói với anh là anh đã thành công, thành công làm cho cô xấu hổ.
"Hoành Nghị…"
Dương Vịnh Hy mỉm cười, lúc cô ta mở cửa ra thì lập tức cứng lại.
Dương Vịnh Hy nhìn người phụ nữ ngồi ở nhà ăn thì mở to hai mắt nhìn, khó tin lắc đầu, ánh mắt run rẩy: "Sao cô lại ở đây?"
Lúc đó cô ta đã sớm quên phong cách gì đó, rụt rè gì đó! Cô ta chỉ biết người phụ nữ trước mắt này không biết liêm sỉ từng bước vào nhà là sự uy hiếp lớn nhất của mình!
Lúc Tưởng Cầm thật sự đối mặt với Dương Vịnh Hy thì lại vô cùng bình tĩnh, cô ngước mắt không sợ hãi không làm phiền nhìn cô ta, giống như một người đứng xem.
Có Mộ Dung Hoành Nghị ở đây, cô cần gì phải gánh cái nghiệp này chứ? Đúng vậy cô nợ Mộ Dung Hoành Nghị. Nhưng sao anh lại không nợ Dương Vịnh Hy chứ? Mỗi người đều nợ một người, không thể thay đổi cho nhau.
Dương Vịnh Hy thấy Tưởng Cầm không trả lời thì tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, cô ta đi tới vài bước thì bất chấp Mộ Dung Hoành Nghị ngồi bên cạnh, cô ta nắm lấy tay Tưởng Cầm: "Đi! Cô lập tức rời khỏi đây! Chỗ này không phải là nơi cô có thể đến là đến!"
Lồng ngực lấp đầy cảm xúc điên cuồng làm cho cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372128/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.