Trong phòng, Tưởng Cầm đứng đối deienj Bạch Thương Long, híp mặt, lộ vẻ giận.
Bạch Thương Long ngồi trên ghế sofa, bắt chéo chân, hơi cười nhìn cô: "Ở đây có nhiều thứ không thoải mái, không bằng chuyển đến chỗ tôi đi."
Tưởng Cầm nguy hiểm nhíu mày, tiến lên một bước, đột nhiên nắm chặt vạt áo anh ta, từng câu từng chữ nói: "Bây giờ anh tự đi ra ngoài, hay tôi ném anh ra ngoài?"
"Ha ha..."Bạch Thương Long nở nụ cười, nâng một tay lên cầm cổ tay cô, không đẩy cô ra, lại còn kéo về trước ngực, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Đột nhiên gần anh ta như vậy, Tưởng Cầm sửng sốt, giãy ra: "Buông tay!"
Anh ta lười biếng nhìn cô, bên môi cười cười, "Không buông."
"Đáng chết! Bạch Thương Long anh..."
"Suỵt..."Anh ta lập tức kề sát tai cô, thấp giọng nói: "Tiểu Cầm, em trốn không thoát đâu, từ lúc em gặp tôi đã chú định rồi."
Có một loại vận mệnh, gọi là chú định.
Tựa như anh và cô.
Bạch Thương Long sẽ không nói cho cô biết, đây là ràng buộc thế nào, nhưng mà, giờ này, khắc này, anh sẽ không buông tay, cũng không muốn buông tay!
Nhìn qua ánh mắt vừa thần bí vừa chắc chắn của anh, Tưởng Cầm lại dừng giãy dụa, bốn mắt đụng với anh, đáy mắt là một màu sắc hiu quạnh:"Bạch Thương Long, anh thật sự cho là tôi sợ anh sao?"
Bạch Thương Long rất có hứng thú nhếch mày lên: "Ồ?"
Bỗng nhiên, Tưởng Cầm cầm dao gọt trái cây trên bàn lên, đặt lên động mạch trên cổ anh, cô lại chói sáng tươi cười, "Biết trong ba năm ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372084/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.