Tưởng Cầm đứng đối diện ông ta, căm hận nhìn ba mình, lại mơ hồ có chút giãy dụa và thống khổ. Ngực buồn bực có chút tức không thở gấp được, cô điều chỉnh hô hấp của mình, nhìn ông một lần cuối, không có một câu oán hận, không một câu cầu xin, xoay người đi lên lầu.
Tưởng Cầm lại một lần tự nói với mình, cô chẳng trách ai, từ lúc cô quyết định như vậy, đã đáng đời nhận lấy hết mọi thứ hôm nay.
Cô chỉ đơn giản thu dọn mất thứ, xoay người kéo hành lý ra cửa, Lưu Bình vội vàng lên lầu, ngăn cản cô: "Tiểu Cầm, con muốn đi đâu thế?"
"Mẹ, thật ra con sớm đã nên chuyển ra ngoài."Cô bình tĩnh nói, không có chút oán hận, ánh mắt không hề lung lay nhìn mẹ mình.
"Tiểu Cầm..."Lưu Bình lại khóc nữa, khóc rất lớn, nắm tay của cô, không chịu buông ra.
"Mẹ, đừng có vì con mà cãi nhau với ông ta nữa.”
Đây là lần duy nhất cô nói chuyện ôn hòa với mẹ sau khi ra ngoài.
Cô thừa nhận, cô có chút hận mẹ mình ba năm qua không lộ mặt một hơn, nhưng hôm nay thì lại không còn ý nghĩa nữa. Đối với mẹ mà nói, chồng là trời của bà, mặc dù ông ta từng thương bà vô cùng sâu đậm, nhưng trời cuối cùng vẫn không sụp xuống, vẫn cao cao tại thượng như vậy, bà cũng quen nhìn lên, không hơn.
"Tiểu Cầm..."Lưu Bình chỉ khóc, trong nội tâm đau đớn. Đối với người con gái này, bà cũng không phải chưa từng áy náy.
Nước mắt của mẹ, làm cô bị áp lực, Tưởng Cầm nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1372083/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.